Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:46 30/04/20


Editor: Kẹo Mạch Nha



Lục Mộ Trầm từ trong lớp đi ra, siết chặt tay, theo bản năng mà đi đến lớp Tống Nhiễm.



Anh đi rất nhanh, trong đầu chỉ có một việc.



Anh muốn đi hỏi Tống Nhiễm một chút, đây có phải sự thật hay không?



Mấy ngày không thấy, cô liền thích người khác?



Nhưng lúc trước không phải còn nói, sẽ vẫn luôn thích anh hay sao? Không phải còn nói, sẽ vẫn luôn chờ anh hay sao?



Trong lòng Lục Mộ Trầm rất sợ, từ trước đến nay chưa từng có cái loại cảm giác hoảng loạn này. Loại cảm giác hoảng loạn này, ngay cả khi lúc trước Tống Nhiễm nói với anh "hoàn toàn kết thúc", cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy.



Bởi vì Tống Nhiễm khi nói "hoàn toàn kết thúc", anh chỉ nghĩ cô đang tức giận, bất luận thế nào, anh còn có cơ hội cứu vãn.



Nhưng mà nếu cô thật sự ở bên người khác, ngay cả cơ hội cứu vãn anh cũng không có.



Khi đó, mới thật sự là kết thúc...



Trừ bỏ hoảng loạn, cũng không khống chế được mà tức giận.



Lúc trước khi Tống Nhiễm kinh diễm như vậy mà xuất hiện trước mặt anh, khi cô luôn miệng nói thích anh, sau khi đem tâm của anh trộm đi, rồi lại cứ như vậy không chút lưu luyến nào mà đi, không nói một tiếng, liền ở bên nhau người khác.



Hoảng loạn cùng tức giận tràn ngập ở trong lòng, Lục Mộ Trầm lúc này đã hoàn toàn không còn lí trí, anh chỉ biết, anh muốn Tống Nhiễm ở lại, ở lại bên anh.



Anh thích cô, không cho cô ở bên người khác.



Đến bên ngoài lớp một, Lục Mộ Trầm trực tiếp đi cửa sau.



Cửa sau mở ra, bởi vì là thời gian ăn trưa, trong phòng học không nhiều người lắm.



Tống Nhiễm cũng không ở đây, vị trí trống không.



Nghĩ đến lúc này cô ăn xong cơm trưa cũng nên về rồi, Lục Mộ Trầm nỗ lực ngăn chặn cảm giác hoảng loạn trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, đứng trên hành lang, chờ Tống Nhiễm.



Anh chưa từng cảm thấy chờ đợi lại lâu như thế, lâu như vậy, từng phút từng giây đều là dày vò.



Các bạn học đã về lớp, trong phòng học, trên hành lang đều trở nên náo nhiệt.



Nhưng mà, trước sau vẫn chưa thấy bóng dáng Tống Nhiễm.



Rất nhanh, Lưu Linh ăn cơm xong, cầm hộp cơm từ dưới đi lên tầng.



Vừa mới đi đến đầu cầu thang, thì thấy Lục Mộ Trầm vóc dáng cao cao đứng trên hành lang.



Khó trách Tống Nhiễm sẽ thích, người như vậy, đứng ở trong đám người cũng rất nổi bật.



Lưu Linh đi đến, nghiêng đầu nhìn Lục Mộ Trầm, cười chào hỏi với anh: "A, đây không phải là bạn học Lục hay sao? Sao cậu lại ở đây?"



Lục Mộ Trầm nghiêng đầu, thấy là Lưu Linh, sắc mặt căng thẳng, lập tức hỏi: "Tống Nhiễm đâu?"



Lưu Linh chớp chớp mắt: "Cậu tìm Nhiễm Nhiễm sao, hôm nay Nhiễm Nhiễm không đến trường nha, cậu ấy xin nghỉ."



Lục Mộ Trầm vừa nghe, lập tức nhăn mày, lại hỏi: "Khi nào cậu ấy đến?"



Lưu Linh trả lời anh: "Buổi tối đi, buổi tối lớp bọn tớ có tiết kiểm tra toán."



Lưu Linh vừa nói vừa lén lút quan sát biểu cảm của Lục Mộ Trầm.



Bộ dáng tâm trạng không được tốt nha...



"Cậu tìm Nhiễm Nhiễm hả, có việc gì sao?" Lưu Linh có chút tò mò, nhịn không được hỏi một câu.



Mặt Lục Mộ Trầm trầm xuống, ngữ khí lạnh nhạt mà trả lời một câu: "Không có việc gì."



Nói xong, liền xoay người rời đi.



_______________________________________



Tống Nhiễm đến lớp là trước khi bắt đầu tiết tự học năm phút.




Sau đó, liền xoay người, đi ra khỏi sân thượng.



Chỗ đứng của bọn họ, cách cửa sân thượng vài bước.



Tống Nhiễm cố ý bước chậm lại, nghĩ thầm: Ngốc nghếch mau giữ chặt cô nha!



Lục Mộ Trầm trơ mắt nhìn Tống Nhiễm đi ra ngoài, từng bước một.



Trong lòng có giọng nói vang lên không ngừng: Đừng để cô ấy đi, không thể để cô ấy đi.



Mắt thấy Tống Nhiễm đi đến cửa sân thượng, khi chuẩn bị xuống tầng, rốt cuộc Lục Mộ Trầm cũng không khống chế được, gọi cô lại: "Tống Nhiễm!"



Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tống Nhiễm đưa lưng về phía Lục Mộ Trầm, trên mặt lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.



Ngốc nghếch, cuối cùng cũng gọi cô lại.



Trong lòng vui vẻ sắp không được, ngoài mặt lại cố ý đem nụ cười thu lại, quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn Lục Mộ Trầm, hỏi: "Bạn học Lục, xin hỏi cậu còn có chuyện gì sao?"



"Có!" Lục Mộ Trầm đi nhanh đến.



Tống Nhiễm nhìn anh: "Cậu..."



Cô vừa định nói chuyện, lại không nghĩ, còn chưa kịp mở miệng, Lục Mộ Trầm đột nhiên gắt gao giữ vai cô, tiếp theo trong nháy mắt, đột nhiên ấn cô lên vách tường.



Tống Nhiễm còn chưa phản ứng lại, Lục Mộ Trầm liền nâng mặt cô lên, cúi đầu, nặng nề hôn cô.



Môi dán vào nhau.



Cả người Tống Nhiễm đều cứng lại, trong đầu vang lên một tiếng "oanh", nháy mắt trống rỗng.



Mắt mở to, không dám chớp một cái, tay cùng chân cũng không biết nên để chỗ nào.



Trái tim thình thịch thình thịch, như từ cổ họng nhảy ra.



Đôi môi ôn nhu, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.



Đôi mắt Tống Nhiễm mở to, hơi giật mình nhìn chằm chằm phía trước.



Buổi tối đen, ngọn đèn dầu của vạn nhà.



Không thể tưởng được nha, Lục ca ca nhà cô, vậy mà còn có một mặt nhiệt tình như vậy.



Cô cảm giác được hương vị của anh, cảm giác được độ ấm trên môi anh, cảm giác được môi anh đang trằn trọc vuốt ve môi cô. 



Có chút ngứa, nhưng mà...



Cô rất thích nha.



_____________________________________________



Tác giả có lời muốn nói:



Nhiễm nhiễm: Rất thích Lục ca ca hôn nha (*^__^*)



Hỉ hỉ: Lục ca ca còn có cơ bụng sáu múi nhân ngư tuyến nha, sau này không cần chảy máu mũi nha ~~



Lục ca ( mặt đầy kiêu ngạo): Ân, kỳ thật ta còn có đồ vật tốt hơn.



Hỉ hỉ: Hả? Đồ vật tốt hơn là thần mã? Ta có thể làm bộ nghe không hiểu sao a ha ha ha ha (*≧▽≦)



Các bảo bảo, ngày mai đổi mới sẽ vãn một chút nga, 27 hào buổi tối 11 giờ về sau ha, ta nỗ lực tranh thủ cho các ngươi nhiều càng hai chương ( siêu ngọt nha! Lẫn nhau liêu cao ngọt hằng ngày online, muốn nhìn Lục ca trêu chọc lại, tới, theo sát ta, mau lên xe!! (*≧▽≦)



_____________________________________________________



Hôm qua, tớ đọc chương 71 của Sủng Ái Cả Đời rồi đột nhiên phát hiện một chuyện, sau này tớ edit cảnh... của Lục ca Nhiễm tỷ kiểu gì a~~~



Người ta còn chưa được 18 tuổi đâu ~. ~



Vẫn là câu cũ mong các cậu cho tớ nhiều ngôi sao bé xinh và chỗ nào cần sửa thì góp ý nhé!!!