Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:46 30/04/20


Editor: Kẹo Mạch Nha



Tống Nhiễm chỉ muốn thật nhanh chóng hôn Lục Mộ Trầm một chút, môi chạm môi một chút mà thôi, lập tức liền lui.



Tim đập rất nhanh, mặt cũng không tự giác mà nóng lên.



Tống Nhiễm này, ngày thường ngoài miệng trêu trêu chọc chọc tỏ vẻ ta đây rất to gan, nhưng dù sao cũng là con gái, lại chưa nói qua chuyện yêu đương, trừ Lục Mộ Trầm, cũng chưa từng thân mật với người khác, kỳ thật trong nội tâm rất thẹn thùng.



Sau khi chủ động hôn, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch rất lợi hại, cô theo bản năng muốn rút quân về đội.



Nhưng nào biết vừa mới giật mình, liền phát hiện tay của Lục Mộ để trên eo cô đột nhiên giữ chặt.



Tống Nhiễm nhúc nhích không được, có chút khẩn trương nhìn anh: "Anh... Anh muốn... Làm gì..."



Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, không nói lời nào, cũng không buông tay.



Đôi mắt của anh giống như từ trường hút người, Tống Nhiễm ngơ ngẩn mà nhìn anh, cả người như bị hấp dẫn đi vào trong đó.



Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng trước, dường như xung quanh đã yên tĩnh trở lại.



Qua một lúc lâu, Lục Mộ Trầm thở sâu, tay để trên eo của Tống Nhiễm chậm rãi thả lỏng.



Lực đạo trên eo bỗng nhiên biến mất, Tống Nhiễm cũng phục hồi lại tinh thần, chớp chớp mắt với Lục Mộ Trầm.



Vừa nãy cô còn tưởng rằng Lục Mộ Trầm muốn hôn cô đấy chứ.



Kết quả không có.



Trên mặt cô không nói, trong lòng lại là có chút mất mát.



Sao lại không hôn chứ?



Thực ra vừa nãy Lục Mộ Trầm thật sự muốn hôn, nhưng chung quy vẫn là lý trí chiếm thượng phong. Dù sao cũng là phòng học, mặc dù không có mấy người, nhưng dù sao cũng phải chú ý một chút.



Anh nhìn Tống Nhiễm, duỗi tay sờ sờ đầu cô, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."



"Được." Tống Nhiễm lên tiếng, khuôn mặt nhỏ khó nén vẻ thất vọng.



Lục Mộ Trầm vừa thấy biểu tình của Tống Nhiễm, liền biết cô suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt lại càng sủng nịnh, xoa xoa đầu cô, sau đó gấp lại bài thi của cô, để trên bàn: "Đi trước ăn cơm, còn bài thi thì sau tiết tự học buổi tối anh sẽ giảng cho em."



"Được nha." Tống Nhiễm gật đầu đáp lời, ngay sau đó lấy hộp cơm buổi sáng Lục Mộ Trầm đưa cho cô từ trong ngăn bàn ra.



Lục Mộ Trầm duỗi tay cầm: "Anh cầm."



Tống Nhiễm thấy anh cầm hộp cơm trong tay, nói: "Không nặng lắm đâu."



"Vậy thì anh cũng nên cầm."



Tống Nhiễm nghe lời này của anh, trong lòng lại thấy ngọt ngào.



Có một bạn trai vì cô mà suy nghĩ, thật là hạnh phúc quá đi.



__________________________________________



Hai người cùng nhau đi đến căn tin.



Đến căn tin, Lục Mộ Trầm tìm vị trí sạch sẽ, để hộp cơm xuống, nói với Tống Nhiễm: "Em ngồi chỗ này chờ anh, anh đi mua cháo."


Lục Mộ Trầm học toán rất tốt, kiến thức quan trọng không cần lật sách trên cơ bản cũng nhớ rõ toàn bộ.



An viết rất nhanh, trong chốc lát, liền viết được vài trang giấy.



Lúc ngẩng đầu lên, đã 12 giờ.



Anh buông bút, mệt mỏi xoay cổ, từ ghế trên đứng lên.



Thời điểm đi xuống nhà, đèn phòng khách còn sáng.



Mẹ Lục còn đang xem phim truyền hình, xem đến nỗi một phen giàn giụa nước mắt nước mũi.



Thấy con trai đi xuống, duỗi tay lấy tờ khăn giấy trên bàn, lau lau nước mắt: "Xuống đây, có đói bụng không? Mẹ làm chút đồ ăn khuya cho con."



Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không đói bụng."



Nói xong, liền đi xuống.



Mẹ Lục chỉ vào TV: "Cô bé này cũng quá đáng thương, bố bị liệt mất đi sức lao động, mẹ thì đi theo người khác, không cần nó, tuổi còn nhỏ lại phải vừa đi học vừa chăm sóc bố bị liệt, thật là làm người ta cảm thấy chua xót."



Lục Mộ Trầm nhìn lướt qua màn hình TV, nói: "Diễn mà thôi, nếu là thật thì đảm đương không nổi."



"Cũng đúng." Mẹ Lục lau nước mắt, nói: "Trong đời thực nào có người mẹ nào vô tình như vậy."



"Mẹ, có chuyện này, con muốn nói với mẹ." Lục Mộ Trầm trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng.



Mẹ Lục nghiêng đầu nhìn anh: "Được, con nói đi."



Lục Mộ Trầm nhấp môi dưới, trầm mặc vài giây: "Ừm, chính là, con có bạn gái."



Mẹ Lục ngẩn người, ngay sau đó mở to mắt, vừa mừng vừa sợ: "Phải không đấy? Là kiểu con gái như thế nào?"



Con trai từ nhỏ đến lớn đều không thích chơi với con gái, cho nên mẹ Lục luôn rất lo lắng rằng con trai nhà mình có thích con gái hay không, mẹ nhà người khác chỉ sợ con mình yêu sớm, nhưng mà bà lại ước gì con trai nhà mình như thế.



Đương nhiên, bà không phản đối yêu sớm, đó là vì bà tin tưởng con trai của mình. Vô luận là anh tự chủ, vẫn là rất có trách nhiệm, đều không phải đứa trẻ cùng tuổi có thể so sánh.



"Cô ấy rất tốt, con rất thích cô ấy." Lục Mộ Trầm nói.



Mẹ Lục ai da một tiếng, cười rộ lên: "Con cái tiểu tử này, mẹ còn cho rá=ằng con không thích con gái đấy."



Sau đó lại phá lệ nghiêm túc mà dặn dò anh: "Vậy nếu ở bên nhau, con cần phải đối tốt với con gái nhà người ta, ngàn vạn đừng chân trong chân ngoài."



"Sao con có thể như vậy."



Mẹ Lục cười cười:  " Thế thì tốt."



Lại nói: "Vậy con tìm thời gian, đưa cô bé ấy đến nhà mình chơi."



Lục Mộ Trầm gật đầu: "Cuối tuần này đi."



"A, tình cảm tốt vậy, con đi viết lên tờ giấy, những món cô bé đó thích ăn, đến lúc đó mẹ sẽ làm."



Lục Mộ Trầm cười cười: "Đã biết, mẹ, cảm ơn người."



Mẹ Lục vỗ vỗ tay anh, cười: "Cảm ơn cái gì chứ, con thích thì tốt."



Tác giả có lời muốn nói:Buổi chiều tam điểm còn có canh một nga, đại gia vui vẻ sao (*^__^*)