Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 5 :

Ngày đăng: 14:46 30/04/20


Edit: Viên Kẹo Nhỏ



Nữ sinh tặng quà cho Lục Mộ Trầm rất nhiều, từ sơ trung bắt đầu có. Sữa, chocolate, thậm chí quần áo giày, cái dạng gì cũng có.



Nhưng anh chưa từng nhận quà của nữ sinh nào.



Đương nhiên, cũng có nữ sinh vụng trộm đem quà nhét vào ngăn bàn, nhưng  về sau phát hiện anh sẽ lập tức trả cho người ta, không muốn làm cho đối phương hiểu lầm.



Nhưng mà, hôm nay Tống Nhiễm đưa cho anh quả trứng này, anh phá lệ, không nghĩ còn.



Thời điểm buổi tối tan học, Hàn Tinh trơ mắt mà nhìn Lục Mộ Trầm đem trứng gà Tống Nhiễm cho anh bỏ vào trong cặp, chua xót nói một câu: "Không phải cậu không thích người ta sao, còn mang trứng về làm gì?"



Lục Mộ Trầm liếc cậu một cái, nói: "Mang về đi ném đi, không thể sao?"



Hàn Tinh nháy mắt sặc một chút, gật gật đầu, vẻ mặt bội phục Lục Mộ Trầm dựng cái ngón tay cái: "Cậu lợi hại!"



Lục Mộ Trầm: "..."



_____________________________________



Tối nay Tống Nhiễm không đi làm thêm, tan học cùng Lưu Linh về nhà.



Thời điểm đi đến ngoài trường học, đôi mắt vẫn luôn nhìn  xung quanh khắp nơi.



Lưu Linh thật sự hiểu cô, vỗ vỗ bả vai cô: "Đừng nhìn nữa, Lục Mộ Trầm đi cổng lớn."



Tống Nhiễm sửng sốt: "Có ý gì?"



Tan học không đi cổng lớn, đi chỗ nào?



Lưu Linh nói: "Cậu ấy đi bãi đỗ xe, nghe nói nhà cậu ấy rất có tiền, mỗi ngày tan học đều có tài xế đưa đón."



Tống Nhiễm nghe nói, giật mình. Hơi há mồm, đột nhiên không biết nói gì.



Lưu Linh thấy Tống Nhiễm đột nhiên không nói, lôi kéo tay cô, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"



"Không có gì."



Tống Nhiễm lắc đầu, cái gì cũng không nói. Nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút phiền muộn.



Cô cùng Lục Mộ Trầm, có phải kém nhau rất nhiều hay không? 



Cô đọc sách không được, nhưng anh lại rất lợi hại.



Hoàn cảnh gia đình cô khó khăn,anh lại có tiền đi học cũng có tài xế đưa đón.



Thiên chi kiêu tử, anh có ghét bỏ cô hay không?



Nhưng gần như chỉ có vẻn vẹn vài giây tự ti về bản thân, Tống Nhiễm lập tức lại khôi phục lại tự tin.



Cô tính cách khá tốt, lớn lên cũng rất tốt, cùng với Lục Mộ Trầm vẫn rất xứng đôi.



Nghĩ như vậy, tâm trạng liền tốt trở lại.



Khi về nhà, bố đang ngồi trên xe lăn làm đồ chơi.



Là dùng trúc làm một số động vật nhỏ, chuồn chuồn, châu chấu, còn có cừu nhỏ các loại.



Tay nghề này là học nhóm lão nhân gia ở nông thôn.



Từ mười năm trước khi xảy ra tai nạn xe cộ mất đi sức lao động, bố Tống ngày thường ở trong nhà làm đồ chơi bán đi lấy ít tiền mua đồ dùng trong nhà.



Thấy con gái trở về, Tống Đại Hải vội buông đồ vật trong tay ra, đẩy xe lăn, đến trước mặt cô: "Đã trở về, hôm nay đi học có mệt không con?"



Vừa nói, vừa giúp Tống Nhiễm bỏ cặp xuống.



Tống Nhiễm cười nói: "Tạm được ạ, không quá mệt."



Lại hỏi: "Bố ăn cơm chưa?"



Tống Đại Hải gật gật đầu, nói: "Ăn rồi. Chiều nay cô con tới đây, cho bố hai cái đồ ăn, ngồi chơi với bố một lát, hơn 7 giờ đã đi rồi. Còn con, ăn chưa?"




Lục Mộ Trầm vừa đến trường học,đi đến lốp học, bị mấy nữ sinh ngăn cản.



Một bên vai khoác cặp, một cái tay khác nhét trong túi quần, giương mắt, ánh mắt nhàn nhạt: "Có việc?"



Nữ sinh đứng giữa, làn da trắng nõn, tóc ngang vai, để mái bằng, đôi mắt tròn tròn, lớn lên có chút đáng yêu.



Trong tay cô là hộp cơm, bên trong có bánh mì cùng sữa, lấy dũng khí đưa cho Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng mà nói: "Bạn... Bạn học Lục,cậu chưa ăn cơm sáng đúng không, tớ... Tớ mời cậu ăn."



Nói xong, mặt đã đỏ rực.



Lục Mộ Trầm không lấy, giọng nói thanh thanh đạm đạm, nói: "Cảm ơn, tớ đã ăn rồi."



Nói xong, liền vòng qua, cũng không quay đầu lại đi đến lớp.



Nữ sinh kia đại khái không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Mộ Trầm, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt lấp lánh.



___________________________________________



Đầu cầu thang tầng ba.



Tống Nhiễm cầm hộp cơm, đám người ở nơi đó.



Đợi cả buổi, đôi mắt nhìn nhanh qua, cuối cùng cũng thấy Lục Mộ Trầm đi lên.



Trên mặt cô tràn đầy vui vẻ, vội ngăn anh lại: "Bạn học Lục!"



Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên.



Tống Nhiễm cười hì hì chào hỏi anh: "Bạn học Lục, buổi sáng tốt lành a."



Lục Mộ Trầm nhàn nhạt "ân" một tiếng, khó có khi nói với cô một câu: "Bạn học Tống tốt."



Tống Nhiễm cong mắt cười, đem hộp cơm trong tay đưa cho anh, vui vẻ nói: "Tặng cho cậu."



Tầm mắt Lục Mộ Trầm hạ xuống, dừng ở hộp cơm màu hồng phấn.



Anh nhướng mày, nhìn về phía Tống Nhiễm, ánh mắt phảng phất như đang hỏi: "Cái gì?"



Tống Nhiễm giải thích: "Cơm trưa, tớ tự làm đấy."



Ánh mắt Lục Mọ Trầm thật sâu nhìn cô, không nhận, nhưng cũng không cự tuyệt.



Tống Nhiễm sợ anh cự tuyệt, vội kéo tay anh, đem hộp cơm đặt trong lòng bàn tay anh.



Đặt xong, thật nghiêm túc nhìn mắt anh, nói: "Bạn học Lục, cuối tuần này, tớ mời cậu đi xem phim được không?"



Lục Mộ Trầm trầm mặc trong chốc lát, trả lời cô: "Cuối tuần rồi nói sau."



Tuy rằng không đáp ứng, nhưng cũng không có lập tức cự tuyệt.



Lại nói: "Cơm trưa, cảm ơn."



Nói xong, liền cầm hộp cơm Tống Nhiễm đưa anh, đi đến lớp.



_____________________________________________________________



Tác giả có lời muốn nói:



Tống Nhiễm: Ồ? Vì cái gì cậu nhận hộp cơm của tớ, lại không nhận bánh mì cùng sữa bò của người khác?



Lục Mộ Trầm: Cậu cảm như thế nào?



Tống Nhiễm: Ha ha ha ha, hảo thẹn thùng nha ~~~~~~~~~



Ngọt ngào lần đầu hẹn hò mau tới, xem Lục ngạo kiều còn có thể căng bao lâu ↖(^ω^)↗



- -----------------------------------------



Viên Kẹo Nhỏ: Xin lỗi, mọi người vì có sự nhầm lẫn