Trí Tuệ Đại Tống

Chương 11 : Đẩy cửa một cái đã là ngày hôm qua

Ngày đăng: 18:41 19/04/20


Cả đêm hôm qua Vân Tranh không ngủ, không phải y không buồn ngủ, buồn ngủ tới díp mắt luôn, nhưng mà nghĩ tới 13 đứa học sinh trong lớp thí điểm là ngủ không nổi. Có trời mới biết vì sao mình lại nhận lời hiệu trường, học sinh bình thường chẳng dạy, đi dạy đám thiếu gia tiểu thư bất trị đó.



Lương Vi Vi, thầy biết cha em là lập trình viên cao cấp, nhưng em có cần thêm mật mã vào file gửi tới không? Còn nói với giáo chìa khóa chính là đáp án của bài tập, có chìa khóa ích mẹ gì chứ, màn hình toàn 0 với 1 thì chấm điểm ra sao?



Muốn dằn mặt giáo viên cũng đừng chơi thế, nhớ lại mình năm xưa Vân Tranh thật đơn thuần, chỉ để túi nước đá trên cửa để cô giáo đi vào ướt hết dính vào người lộ áo lót bên trong mà thôi, đâu có ác như bọn này.



Vân Tranh thề, mình hồi xưa có quá đáng đến mấy cũng không dùng tiếng Anh viết luận văn như cái thằng Hà Bằng Trình. Ôi, tiếng Anh học thời đại học tới giờ có mấy cơ hội dùng tới nữa đâu, mình học khoa văn mà, lại còn cái thằng Hạ Kiên Cường, sao nó vẽ con rùa vào bài tập thế kia, lại là rùa nằm ngửa, nó có ý gì chứ?



Xử lý xong xuôi công việc, Vân Tranh thấy không cần phải ngủ nữa, nhìn cái đồng hồ báo thức để đầu giường, đã 6h 58, chỉ còn chuyên môn đợi nó reo nữa là bắt đầu một ngày mới.



Vân Tranh rất tự hào đồng hồ báo thức của mình luôn reo vào lúc 7 giờ.



Chuyện này vốn chẳng có gì mà tự hào, nhưng mà thời gian qua có mỗi cái đồng hồ này vẫn reo đúng giờ, còn chuyện khác chẳng cái nào làm y vừa lòng.



Lúc đánh răng nhìn bản thân trong gương thấy cuộc đời tươi đẹp lên, mái tóc cắt bồng bềnh lãng tử này, khuôn mặt khá điển trai này, khi cười có hai má lúm đồng tiền mê chết người này, lại còn hai cái răng cửa hai to chút giống răng thỏ, không xấu mà càng thêm có duyên, 27 tuổi đầu rồi còn sống trong KTX trường, người khác nhìn vào có thể cho rằng thật thảm hại, nhưng Vân Tranh thấy kiêu hãnh, vì y sống đàng hoàng.



Có tiếng sấm nổ đinh tai phát ra ngay trên đầu, làm tóc tai Vân Tranh dựng cả lên, mới sáng ngày ra đã sấm mới sét, thế này xem chừng sắp mưa to, không rảnh mà YY nữa, vội đội cặp lên đầu chạy như điên tới trường, không xa, áo mưa làm gì.




– Thầy, sao cứ đi mãi thế? Hạ Kiên Cường cũng nhận ra chuyện lạ, dù trong lòng nó ngổn ngang rối bời, vẫn không kháng lại được sự tò mò: – Thả em xuống đi.



– Không có gì đâu, chắc mấy đứa bạn học của em bày trò đấy. Vân Tranh buông Hạ Kiên Cường ra, song vẫn nắm tay nó, trả lời trấn an, nhưng lòng cũng biết dù học sinh của mình thần thông quảng đại tới mấy cũng không tạo ra được căn phòng thế này, rốt cuộc là chuyện gì?



Bóng tối luôn làm người ta dễ sinh cảm giác yếu đuối lo sợ, gọi to mấy tiếng cũng không ai đáp, chỉ còn cách tiếp tục bước đi.



May quá, cửa đây rồi, Vân Tranh thở phào, xoay nắm đấm bước ra, ánh nắng cường liệt làm đôi mắt ở trong bóng đã lâu không chịu nổi, vội nhắm mắt quay đầu đi, đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy trước mắt là vầng mặt trời như lòng đỏ trứng gà, tỏa ánh nắng chói chang.



Vân Tranh ngỡ ngàng, mưa không thể tạnh nhanh như thế được, quay cái cổ cứng đờ nhìn quanh, trước mắt là từng mảng rừng trúc xanh ngăn ngắt, lòng chết lặng, đâu rồi, cái cửa kia đâu rồi?



Đang kinh hoàng chợt thấy cái gì đó mềm mềm ướt ướt liếm chân mình, Vân Tranh giật nảy mình cúi đầu nhìn xuống, không biết đâu ra một con gấu mèo to bằng con chó con đang say sưa liếm chân mình, không, không, không phải chân mình, làm sao nó lại nhỏ xíu như chân trẻ con thế kia.



Bên cạnh con gấu mèo có một đứa bé trai chừng ba tuổi, “mặc” bộ quần áo to quá khổ, mở to đôi mắt trẻ con vô tri của nó, hỏi: – Anh là ai, thầy Vân đâu?



Làm sao? Làm sao? Chuyện gì xảy ra với mình thế này, đây là đâu? Vân Tranh đầu óc quay cuồng, cảnh vật cỏ cây xanh tươi này không phải vùng biên thùy tây bắc nơi y sống.