Trí Tuệ Đại Tống

Chương 113 : Một ngày của Vân Đại (1)

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Vân Tranh nhìn Lưu đô đầu đang cuống cuồng bỏ chạy như gặp ma, nhún vai liếm nước mưa chảy trên mặt, phải xuống núi thôi, chuyện cần làm đã làm xong cả rồi. Mấy phụ nhân nấu cơm cho đầy gạo trắng vào trong túi Vân Tranh, đó là phúc lợi của người quản lý chuyện cơm nước, không tính là tham ô, mấy phụ nhân cũng chia nhau một ít gạo thô.



Vân Nhị và Vân tam vẫn như thường ngày dựa cửa sổ đợi Vân Đại trở về, thấy giọng ca vui vẻ từ xa của y truyền tới, liền chạy ra đón, người gọi chó sủa náo nhiệt.



Vân Nhị ngó nghiêng Vân Đại từ trên xuống dưới một lượt, không thấy có gì khác thường, hỏi: – Đại ca có chuyện gì mà vui thế?



– Chẳng có gì, chỉ bốc phét dọa một người sợ chết khiếp thôi, mấy ngày nữa chắc ta sẽ có đủ loại đề bài phải làm, vô vị, đệ làm đi, coi như bài kiểm tra. Vân Tranh lấy tùi gạo trắng ra đổ vào vò, đó là vò đựng muối ở công trường, trong nhà giờ đã có năm cái vò như thế, đều toàn là gạo trắng tinh, thế coi như dư dả rồi.



Lý do thực sự khiến Vân Tranh vui vẻ là y phát hiện ra cách kiếm tiền mới, liên quan tới sơn dân, y nhận ra sơn dân thực ra không hề nghèo, nhưng rất thiếu thốn vật tư sinh hoạt, quần áo của bọn họ rách nát, dầu mỡ với họ thì quý như vàng. Khi đi đổi muối, Vân Tranh nghe một sơn dân than, hắn săn được con lợn rừng to, nhưng trời nóng, ăn không hết, treo lên bếp hun khói, lần sau lại săn được, lại hun khói, cứ thế bếp treo chi chít toàn thịt, thậm chí có cái đã treo tới ba năm rồi.



Nghe ra chưa, người ta nhiều thịt tới mức sắp phải vứt đi cho đỡ chật nhà, trong rừng núi toàn báu vật, nếu dùng hàng hóa Đậu Sa quan đi đổi với bọn họ, nhất định trong thời gian ngắn Vân Nhị, Vân Tam có cơm có thịt ăn no nê.



Trước khi làm việc này thì phải lập quan hệ với Lưu đô đầu, có trời mới biết vì sao hắn quản lắm chuyện ở cái huyện này như vậy, việc trao đổi với sơn dân sớm muộn cũng tới tai hắn, hôm nay lớn lối phét lác như vậy là có thâm ý, từ đó mở cánh cửa phát tài.



Vân Tranh lấy toàn bộ tiền trong nhà ra, chuẩn bị mai bắt đầu giao dịch, đám người sơn dân nói, chỉ cần muối là được, bao nhiêu bọn họ cũng lấy.
– Vâng, cám ơn Cao ca.



Mỗi ngày Vân Tranh đều mua một đồng một gói hạt dẻ rang, chính là cho những binh sĩ này, để họ không làm khó y, cũng không lấy lương thực, bọn họ không hề thiếu lương, lấy lương thực cũng không thể đem bán, mà còn bị quan quân đánh chết, bọn họ làm thế đơn thuần là muốn hại người, nhìn người khác đau khổ thì bọn họ mới thoải mái.



Binh sĩ trông cổng thành đều là người bị thích chữ lên trán, nói cách khác là phạm tội đày ra vùng biên viễn chịu tội, Vân Tranh hoàn toàn không tán đồng cách làm này, khi có chuyện xảy ra, hi vọng những người vốn mang đầy thù hận với cuộc đời như thế liều mình bảo vệ tổ quốc sao? Bọn họ không ngay lập tức trở giáo theo địch là may mắn lắm rồi, chuyện ngu xuẩn như vậy mà làm mấy nghìn năm, bị thích chữ lên mặt, cơ bản không khác gì tuyên án tử bọn họ.



Đám binh sĩ này ngủ thì thôi chứ thức là rất phiền phức, nhất là với thương nhân vùng ngoài ra vào nơi này thì bị hạch sách khó dễ đủ điều, đút tiền không phải lúc nào cũng hiệu quả, vì bọn họ chẳng còn tha thiết gì nữa. Gói hạt dẻ tuy không đáng tiền, nhưng thể hiện còn có người nhớ tới bọn họ, đủ ấm lòng rồi.



Xe trâu kẽo cà kẽo kẹt đi trên đường, nhưng không ra công trường ngay mà đi ngược về hướng Đậu Sa trại, Vân Tranh co ro trong áo tơi, thi thoảng cho hạt dẻ vào miệng, mắt nhìn phía trước, tai thì dựng lên như rada quét hai bên.



Quả nhiên đi tới gần tảng đá xanh cực lớn thì bụi cỏ khô héo phía trước tách ra, hai thợ săn cao lớn xuất hiện, toàn thân da thú, người cường tráng hơn thậm chí còn đội cái mũ da báo, trông ấm áp tới mức làm Vân Tranh ghen tỵ.



Bọn họ chính là sơn dân, là đào hộ, là những người mà nghe cả đám ăn mày trong Đậu Sa quan cũng thấy mình cao quý hơn.