Trí Tuệ Đại Tống
Chương 143 : Muốn học thì không được có rận
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
Ba người rong chơi hết sức vui vẻ tới xế chiều mới về trại, trước khi về còn ghé qua Đậu Sa quan mua vài thứ đồ lặt vặt cùng ít đậu phụ nướng, cả Vân Nhị và Tịch Nhục đều mê mẩn món này làm Vân Tranh rất tổn thương, y làm bao nhiêu món ngon, vậy mà lại đi thèm thứ mất vệ sinh ngoài chợ.
Về tới nhà rồi rồi cô nương chăm chỉ Tịch Nhục bận bịu ngay tức thì, thoáng cái lợn đã được cho ăn no, Vân Nhị đã được tắm rửa sạch sẽ, còn đống củi trước nhà chất rõ cao, sân phơi còn có mấy bó rau dại, cái đó thì được hương thân tặng, điều này thể hiện rõ sự thay đổi địa vị của Vân Tranh ở trong thôn.
Vân Tranh gọi toàn bộ đám trẻ con trong thôn lại, bắc củi đun mấy nồi nước to, y đã mua rất nhiều thuốc sát trùng, hôm nay không tin không tận diệt được chấy rận trên người chúng.
Đầu cạo trọc rồi mà vẫn còn chấy bò qua bò lại, có trời biết trong người bọn chúng còn có cái gì nữa, một là nghĩ cho bản thân, hai là vì sức khỏe của bọn nhóc, tránh vì chút bệnh nhỏ mà truyền nhiễm khắp nơi.
Người lớn trong trại đều chạy ra xem náo nhiệt, không biết y định làm gì, ở cái nơi thiếu thốn phương tiện giải trí này, cứ có gì khác lạ một chút là người ta đổ xô tới, thấy một đám trẻ con bị Vân Tranh cưỡng ép nhảy vào thùng nước nóng tắm rửa thì hơi đỏ mặt, lén về nhà đem chăn của con mình dùng ra giặt bằng nước sôi.
Vân Tranh cầm gậy trúc trúc chỉ đám trẻ con trần truồng, nghiêm nghị nói: - Con đường học vấn gian hiểm khó lường, cho dù có chịu khó bỏ công bỏ sức cũng chưa chắc đã có kết quả tốt, cho nên trước khi các con theo đuổi học vấn, ta sẽ dạy các con lập nghiệp, có một nghề rồi, dựa vào nó để hoàn thành học tập.
- Muốn học nghề này, trên người không được có chấy rận, một con cũng không được có, ngày mai ta sẽ kiểm tra, trên người ai còn có chấy rận sẽ không được học môn kỹ nghệ này, sau này cũng không được học chữ, giải tán.
Đám trẻ con đứa nào đứa nấy chạy về nhà, khi bọn chúng mặt như đưa đám nói tin này với người lớn, ngay cả tộc trưởng cũng ngây người.
Lấy được tiền rồi thì tới Hà gia mua 11 xếp vải mộc, tới xưởng nhuộm mua lam điện, thùng gỗ, nồi sắt, tới hiệu thuốc mua sáp ong, còn về phần vôi và muối ăn mua được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh mặc cả của bọn chúng ra sao, trẻ con trong trại đều được y dạy đếm rồi, không lo bị người khác lừa.
Hôm nay cả trại không ai đi làm, mọi người tụ tập trước nhà Vân Tranh, xem y chỉ huy đám trẻ con làm việc, tuy không hiểu vì sao cái diều trị giá 5 quan, cũng không biết vì sao giao nhiều tiền như thế cho mấy đứa bé, xuất phát từ sự tin tưởng với đồng sinh tướng công, bọn họ rất mong đám trẻ con theo lời Vân Tranh mang những thứ kia về.
Gần tới trưa thì bọn trẻ con trở về, mang theo rất nhiều thứ, chất đầy cả xe, làm không đứa nào dám ngồi xe, phải chạy theo. Vân Tranh không hỏi đám nhóc phải trải qua gian khổ ra sao mới đạt được mục đích, chỉ lệnh bọn chúng rỡ đồ xuống là bắt đầu làm việc, ít nhất phải cần tới 11 cái bếp lửa...
Gần như toàn bộ trại đã tập trung tới trước cửa nhà Vân Tranh, nhưng y lại như tăng nhập định, ngồi đó không nhúc nhích.
Y chỉ được phép thành công không được được thất bại, năm quan tiền lừa của Tiêu Vô Căn ném hết vào đây rồi.
Chuyện này không chỉ liên quan tới sinh kế và chuyện dạy học cho đám trẻ con, còn liên quan tới tiền đồ của bản thân, đã làm rõ rồi, Thành Đô không chỉ có thư viện Cẩm Giang mà còn có thư viện Long Sơn, cái đầu do quan phủ mở, cái sau của tư nhân, theo đuổi học vấn vào thời đó là chuyện xa xỉ, Vân Tranh cần chuẩn bị tiền cho khoảng ba bốn năm học.
- Bắt đầu thôi. Hít sâu một hơi Vân Tranh đứng lên, y không phải là người thiếu quyết đoán.