Trí Tuệ Đại Tống
Chương 21 : Chất vấn
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
Mỗi ngày Đậu Sa trại đều bắt đầu bắt tiếng đọc sách vang vang, vì để đám trẻ con có thể tham gia công việc trong nhà, Vân Tranh chuyển giờ học từ chiều đang sáng sớm, đó là lúc mà sương mỏng trong núi tan đi, núi rừng khoe vẻ đẹp nguyên sơ dưới ánh nắng mai, đẹp như một bức tranh.
Không cần phải học nhiều, nửa canh giờ là đủ rồi, rất lâu sau này Vân Tranh mới phát hiện ra so với tiên sinh ở trường tư thục thì y dạy học mỗi ngày như thế vẫn là quá nhiều.
Đại Tống về tổng thể mà nói là một triều đại liều nhác, quan viên trên triều lười cai trị quốc gia, bách tính phía dưới cũng lười biếng sống cho qua ngày.
Kết thúc dạy học tới giờ Vân Tranh tản bộ, chỉ có lúc đó y mới thấy vui vẻ, đây là thời gian phụ nhân trong trại thay vải, không hiểu sao lại thế, Vân Tranh không hỏi, lén nhìn qua ống tay áo, thấy rất nhiều bầu vú đủ loại hình dáng, Vân Nhị khinh nhất cái vẻ giả dối của Vân Đại, nói phơi mông quang minh chính đại ra sông nhìn, đương nhiên, tiền đề là đám phụ nhân kia không nhéo chim nó.
Vào một ngày đẹp trời nắng ráo, Vân Tranh đã nhờ Thương Nhĩ dẫn mình và Vân Nhị tới chỗ họ xuất hiện, kết quả không tìm thấy bất kỳ một điều gì đặc biệt, trừ con gấu trúc liếm chân mình đã lớn hơn nhiều ra thì gần như không có gì thay đổi, rừng trúc vẫn xanh ngăn ngắt như thế.
Vân Nhị thì cười toét cả miệng, nó căn bản là không hề muốn về.
Rất nhiều chuyện thay đổi, như Cẩu Tử đã đi rồi, không ai biết hắn đi đâu, từ đó về sau Vân Tranh không nhận được bất kỳ tin tức gì của hắn nữa, thầm mong hắn đã đi xa, tìm được hạnh phúc mới, chứ không phải dại dột cầm dao đi tìm sơn dân trả thù, rồi chết ở hẻm núi nào đó mà không ai hay.
Người ta nhất định đổ lỗi cho mình cãi nhau làm gì, Vân Tranh chẳng buồn giải thích, xé một cái đùi gà đứng dậy rời đi, mới đi được vài bước thì nghe hòa thượng hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không muốn giản thư của bần tăng để tới phủ Thành Đô bái kiến làm môn hạ Bành Lễ tiên sinh.
Vân Tranh vừa xé thịt gà vừa dửng dưng nói: - Cho thì lấy.
Ngũ Câu nhìn mây trắng bên núi, giọng cảm khái: - Bần tăng vốn được hảo hữu phó thác tiến cử hiền tài, Đậu Sa quan bao lâu mới xuất hiện một nhân vật đáng kể, không cho đàn việt thì cho ai? Tài năng là thứ không phân chia tốt xấu, dùng vào việc thiện thì thiên hạ được lợi, dùng để làm ác thì quỷ khóc thần gào. Bần tăng lúc này lòng nặng tựa ngàn cân.
- Dừng, dừng lại ở đó, đừng lải nhải nữa. Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Phật gia các ông không phải chú trọng chữ duyên à, không thoải mái thì thôi đi, ta không nhất định là cần phong thư của ông mới bái sư được, nghe nói Âu Dương Tu tiên sinh ở Miên Châu đất Thục, nếu ta tới bái phỏng chưa chắc đã bị đuổi đi, Phạm Trọng Yêm tiên sinh lúc này đang thất thế, nhưng tiếng tăm của ông ấy không ai dám coi thường, ta tới đó lúc này, có khi ông ấy vui mừng. Tình trạng các vị Hàn Kỳ, Phú Bật cũng không được tốt lắm, đều mở rộng cửa tuyển mộ môn đồ, ta trà trộn vào không khó. Ông thấy khó xử thì khỏi cần, ta không nhất định phải theo Bành Lễ tiên sinh.
Cuộc cải cách Khánh Lịch có ảnh hưởng sâu xa trong lịch sử Trung Quốc đã thất bại, những nhân vật để tiếng vang thiên cổ như Âu Dương Tu, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ, Phú Bật lần lượt bị hoàng đế biếm tới địa phương, khi người khác đang sa cơ mình đi theo, Vân Tranh nghĩ thế nào cũng được chào đón.
Sách không phải đem đọc để lấy làm thanh cao, từ bút ký của Lâm huyện học được rất nhiều điều, không phải là học tập tâm đắc của ông ta, mà lấy đó làm lời cảnh tỉnh, đồng thời coi đó là bản nghiên cứu thời sự. Bút ký đó miêu tả lên một triều Tống khác với lịch sử mà y đã được học, nơi này căn bản chẳng hề tốt đẹp lãng mạn như sử sách nói.