Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


“Vương gia, thỉnh uống canh”. Tiểu cung nữ cung kính dâng thang phẩm (canh, súp).



Vu Tình Bích dường như sớm biết là hắn không chịu nổi tịch mịch, mà ngay cả cung nữ hầu hạ hắn đều tuyển loại khuôn mặt này, dáng người đều thực bình thường, thậm chí là tiểu hài tử mới mười tuổi, làm cho hắn dù muốn câu một nữ nhân giải sầu, cũng thật không có khẩu vị, từ đó có thể thấy được Vu Tình Bích tâm cơ ác độc, rõ ràng là muốn buồn chết hắn.



“Không uống, đem xuống”.



Tiểu cung nữ tóc kết hai bím, nàng toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Thế nhưng Quỷ hậu nói…”.



Vừa nghe thấy người trong lòng hận nhất, Thấm Phi Liễu lập tức trầm hạ sắc mặt, hắn lớn tiếng hỏi:



“Hắn nói cái gì?”.



Bị biểu tình hung tợn của hắn làm sợ chết khiếp, tiểu cung nữ lui từng bước, nước mắt đã sắp lăn xuống.



Mặc dù tiểu cung nữ thập phần đáng thương, nhưng Thấm Phi Liễu chỉ thương hương tiếc ngọc đối với mỹ nữ trưởng thành, muốn hắn đối xử ôn nhu một chút với một tiểu cô nương dung mạo thậm xấu, kia chỉ có ba chữ – không có khả năng (*).



(*) nguyên văn: bất khả năng



Thấm Phi Liễu cả giận nói: “Ngươi ấp a ấp úng làm gì? Nói a!”.



“Quỷ hậu nói nếu người của Lãnh Hương điện không uống, lại cảm thấy uy cẩu đáng tiếc, mới có thể triệt đến nơi đây; Vương gia nếu không uống thì thật sự phải đi uy cẩu, vậy không phải là rất đáng tiếc sao? Ngự trù làm uống rất ngon. Vậy cũng không thể thưởng cho ta?”.



Không nghe hoàn hảo, vừa nghe Thấm Phi Liễu quả thực tức giận đến bốc hơi.



Nếu uy cẩu đáng tiếc mới cho hắn? Kia chẳng khác nào đang nói địa vị hắn so với cẩu còn thấp kém hơn.



Vu Tình Bích lại khinh bỉ hắn đến trình độ này, quả thực là đáng hận đến cực điểm. Thấm Phi Liễu tức giận đập bàn.



“Cút cho ta, cút!”.



Tiểu cung nữ không biết tự mình nói sai, nghĩ thầm nàng bất quá là ăn ngay nói thật, nhưng lại làm cho Vương gia sinh khí, sợ đến mức bưng canh liền nghĩ phải chạy.



Thấm Phi Liễu lạnh giọng nói: “Trở về”.



Tiểu cung nữ đã khóc thút thít nghẹn ngào, nhưng Thấm Phi Liếu đối với nỉ non của nàng vẫn là phi thường không kiên nhẫn.



“Quỷ hậu trụ ở Thủy Linh điện, tất cả hậu phi cũng đều đã phóng xuất khỏi cung, ai trụ ở Lãnh Hương điện? Lại phải là canh hắn không uống mới cho ta uống. Hắn là thần thánh phương nào?”.



“Ta không biết, hơn nữa Quỷ hậu cũng không trụ ở Thủy Linh điện, hắn đều ở tại phòng Đế tôn”.



“Vương huynh ta là bị yêu mị nhân gian hồ ly tinh này thi pháp (làm phép), nếu không Đế điện là luôn luôn ngay cả hậu phi cũng không thể đi vào thế nhưng lại để hồ ly tinh này chiếm trụ, quả thực không ra thể thống gì”. Thấm Phi Liễu lệ nhãn vừa chuyển.“Ngươi nói ngươi không biết ai trụ ở Lãnh Hương điện? Ngươi là nói dối có đúng hay không?”.



Tiểu cung nữ khóc ròng nói: “Ta thật sự không biết hắn là ai, cũng chưa từng thấy qua mặt của hắn, bên cạnh hắn có một A Hồ ca ca, đều là từ A Hồ ca ca hầu hạ hắn, chỉ biết hắn là hảo bằng hữu của Quỷ hậu, tới nơi này y bệnh”.



Thấm Phi Liễu bừng tỉnh đại ngộ, tuyệt thế mỹ nữ hắn muốn tìm nguyên lai không ở biên cương, trách không được hắn ven đường hỏi người, đều không có ai gặp qua một mỹ nữ che mặt, huống hồ lấy tình huống Vu Tình Bích chán chán ghét hắn như thế xem ra, hắn làm sao có thể để bằng hữu hắn cùng hắn gặp lại.



Từ điều này, Thấm Phi Liễu biểu tình âm ngoan cười lên. Nguyên nhân Vu Tình Bích không cho hắn cùng bằng hữu hắn gặp mặt, ai chẳng biết Thấm Phi Liễu hắn phong lưu tiêu sái, ôm ấp nữ nhân nhiều không kể xiết, bằng hữu kia của hắn vừa thấy mình, nhất định sẽ khuynh tâm mê luyến, đến lúc đó Vu Tình Bích dù cho muốn ngăn cản cũng không kịp.



Thấm Phi Liễu nhiều ngày bị giam cầm tâm tình không vui thoáng chốc tiêu thất vô tung, bởi vì hắn nghĩ ra một cách thật tốt để làm sao trả thù Vu Tình Bích.
A Hồ tức giận quát: “Quỷ xấu xí này còn dám loạn mắng chủ nhân, ta đánh chết tên bại hoại ngươi”.



Tuyết lúc này hạ xuống mềm nhẹ, nhưng sau tích kết thành tuyết khối trọng lượng tuyệt không nhẹ hơn đá, Thấm Phi Liễu tuy bị tuyết khối ném đến mặt mũi bầm dập, nhưng như cũ không ngừng mắng to: “Tên tử phế lao quỷ này, nhất định là bà ngoại không đau, cha mẹ không thương, trời sinh chuyên môn khắc chết người ta, cho nên ngày thường mới có với bộ dạng xúi quẩy này”.



Cánh cửa phòng trong thủy chung không mở ra, Vô Tranh cũng không đi ra nữa.



Thấm Phi Liễu mắng đến mỏi miệng, còn bị A Hồ ném càng nhiều tuyết khối, tới lúc sau, A Hồ dùng tuyết bao cả người hắn lại, tuyết phủ lên đầu tóc hắn, chỉ lưu một khe hở ở lỗ mũi để hắn hô hấp.



Thấm Phi Liễu toàn thân vừa lạnh vừa ẩm ướt, lời mắng chửi người biến thành thở dốc dồn dập, không nghe được âm thanh gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, ngay cả A Hồ cũng không thấy, hắn lạnh đến run lẩy bẩy, tay chân lại cố tình không nghe sai sử.



Đầu hắn càng ngày càng choáng váng, cuối cùng, ngay cả mắt cũng nhắm lại, lọt vào trong bóng tối thâm trầm.



***



“Phi Liễu, Phi Liễu?”



Lúc trước một thân hàn băng, biến thành toàn thân hỏa nhiệt, Thấm Phi Liễu mờ mịt nghe được tên của mình, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Thấm Hàn Tâm cầm tay hắn, đang thấp giọng kêu hắn.



“Vương huynh…” Thấm Phi Liễu vừa lên tiếng, mới biết thanh âm của mình khàn như tiếng từ cổ họng bị vỡ, căn bản không giống thanh âm điềm ngọt lại tinh tế thường ngày.



“Ngươi ở trong tuyết thể lực chống đỡ hết nổi ngất xỉu, toàn thân trên dưới đều bị nứt da, hiện tại đang nhiễm phong hàn”.



Ở trong tuyết ngất xỉu? Thấm Phi Liễu thoáng chốc nghĩ tới. Hắn bị phế lao quỷ kia ác chỉnh một trận, đắp thành người tuyết, sau đó thì ngất đi.



“Đau quá”. Thấm Phi Liễu hơi khẽ động, toàn thân liền đau đớn không chịu nổi, vừa nhìn xuống chút nữa, thấy toàn thân mình tựa như đầy vết mủ lở loét đều được thoa dược cao, loại thảm trạng này quả thực giống tên khất cái lưu đầy vết máu mủ ven đường.



Hắn nhảy dựng lên, chính mình thân thể tráng kiện khiến nữ nhân mê muội không ngớt, khi nào thì biến thành bộ dáng đáng sợ này?



“Vương huynh, cơ thể ta làm sao lại biến thành như vậy?”



Vu Tình Bích ở bên cạnh phì cười, nói ra lời tổn hại người nhất: “Ngươi dính nữ nhân nhiều quá, đụng phải bệnh không sạch sẽ, cho nên toàn thân đều phải thượng dược”.



Thấm Hàn Tâm thấp giọng khiển trách: “Căn bản không phải như vậy, đừng nói lung tung, Bích”. Hắn chuyển sang an ủi Thấm Phi Liễu: “Không có gì, tuy rằng bộ dáng đáng sợ, nhưng chẳng qua là tổn thương do giá rét mà thôi, thượng dược vài ngày là tốt rồi. Ngươi ngoan ngoãn nằm, hiện tại nhiễm phong hàn, phải hảo hảo nghỉ ngơi, xem ra đem ngươi giam cầm trong cung quả nhiên là không đúng, chờ sau khi ngươi khỏi bệnh liền đi ra ngoài đi, thấy muốn đi nơi nào liền đi nơi đó”.



Thấm Hàn Tâm nhìn Vu Tình Bích một chút, tiếp tục nói với Thấm Phi Liễu: “Bích nói ngươi ở trong cung buồn bực đến hoảng loạn, lại không nơi nào có thể đi lại, cho nên mới ngất xỉu trong tuyết, chỉ cần ngươi đừng tái gây chuyện thị phi, ngươi liền xuất cung đi thôi”.



Vu Tình Bích thân thủ ôm cổ Thấm Hàn Tâm, hắn đối với Thấm Hàn Tâm cười đến mị, nhưng đối Thấm Phi Liễu lại cười đến âm hàn. “Phi Liễu a, ta vốn muốn cho ngươi ở trong cung tu thân dưỡng tính, vậy mà lại khiến ngươi khó chịu đến như vậy; nếu khó chịu, liền xuất cung đi thôi, nghe nói có không ít nơi đang tuyển chọn hoa khôi, có lẽ ngươi sẽ có hứng thú”.



Vu Tình Bích này cố ý khiến hắn ăn cơm rau dưa, đem hắn so với cẩu còn thấp kém hơn, thậm chí còn kêu tên phế lao quỷ bệnh sắp chết cải trang mỹ nữ làm cho hắn xấu mặt, loại thâm cừu đại hận này cũng không phải là một câu kêu hắn xuất cung liền xóa bỏ toàn bộ.



Hiện tại muốn bảo hắn ra ngoài, không có cửa đâu! Ngược đãi đủ rồi, mới muốn kêu hắn xuất cung, thù này bất báo phi quân tử, Thấm Phi Liễu hắn cũng không phải bùn nhão, có thể mặc hắn nhào nặn!



Hắn lạnh lùng cười: “Đa tạ huynh tẩu quan tâm, ta nghĩ giữa lúc trải qua những ngày lưu luyến hoa tùng, cũng nên nghỉ ngơi một chút, hiện tại ta không muốn xuất cung, hơn nữa là phi thường không muốn”.



Nghe vậy, vẻ tươi cười của Vu Tình Bích thoáng chốc cứng ngắc, Thấm Phi Liễu lại là tươi cười rạng rỡ.



Tuy rằng thân thể đau đớn, nhưng hắn lại cười đến cực kỳ vui vẻ. Bởi vì tư vị trả thù so với cái gì cũng đều ngọt.