[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1062 : Có quang cảm (hạ).

Ngày đăng: 02:01 16/09/19

Thứ ba thiên ý, vận mệnh chỉ thuộc về thiên binh sư, thứ này rất huyền diệu. Như Vu Nhai diễn thử bao nhiêu lần, tương lai hắn đạt đến thánh binh sư cũng không thể thay đổi vận mệnh các binh linh, chỉ khiến bản thân cảm nhận quy tắc thuộc về thánh binh sư. Tức là dù cảm nhận hay phá vỡ vận mệnh thì chỉ là căn cơ, đặt nền móng cho tương lai đột phá quy tắc lực lượng. Nghĩ đến đây Vu Nhai đã hiểu, vận mệnh sinh vật là thứ vận mệnh ngươi không sờ tới được. Lực lượng thiên địa tự nhiên là vận mệnh có thể chạm vào, cảm nhận vận mệnh không chạm vào được, phá vỡ vận mệnh. Người ta tu luyện thiên binh sư chỉ cảm ngộ các loại vận mệnh, cảm nhận bản chất lực lượng. Vu Nhai thì cảm ngộ, thay đổi vận mệnh, biết bản chất tất cả binh linh, mạnh yếu thế nào đã quá rõ ràng. Chính là như thế! Vu Nhai thở hắt ra: - Phù! Nghĩ thông hết cảm giác thật tốt, nói phức tạp như vậy chỉ có một điều đó là tiếp tục tu luyện theo Thần Huyền Khí Điển, tìm nhiều mệnh hồng hơn, khiến mệnh hồng biến thành ngôi sao. Chờ khi huyền khí của Vu Nhai đến đỉnh thiên binh sư, xâm nhập lực lượng tìm ra quy tắc lực lượng, ví dụ như lực lượng của Phong Doanh rồi phá vỡ nó. Thôn Thiên kiếm linh chờ Vu Nhai sửa sang lại xong chui ra, vì tâm tình nàng đắc ý nên mới bằng lòng nói chuyện với hắn: - Xem như ngươi có chút ngộ tính. Phải rồi, có biết tại sao lực lượng căn nguyên của ta có thể đánh bay Mông thân vương không? Đầu óc Vu Nhai hỗn loạn: - A? Vì nàng rất lợi hại? Thôn Thiên kiếm linh lại mắng Vu Nhai: - Ngu ngốc, đó là bởi vì lực lượng của ta phá vỡ quy tắc, nếu không thì lực lượng chưa phá vỡ quy tắc của ngươi muốn ngăn lại thánh binh sư phá quy tắc trừ phi căn cơ huyền khí mạnh đến không thể lay động. Khóe môi Vu Nhai co giật, cảm giác luôn bị mắng thật tệ hại. Nhưng rất nhanh mắt Vu Nhai lóe tia sáng. Vu Nhai hỏi: - Ý nàng nói ta nắm giữ nàng tương đương với thánh binh sư? Thôn Thiên kiếm linh nhẹ nhàng bảo: - Có thể nói như vậy, nhưng ngươi quá yếu, huyền khí không cung ứng đầy đủ, dù làm thánh binh sư chỉ có thể trong thời gian ngắn. Tiểu tử, hãy từ từ tu luyện đi, đường còn dài. Tâm tình Thôn Thiên kiếm linh rất tốt, bởi vì nàng đã chấp nhận Vu Nhai là chủ nhân nên ngữ điệu trở nên tùy ý. Thôn Thiên kiếm linh phản kích lại Vu Nhai cứ hay nói linh tinh chọc nàng. Vu Nhai ngẩn ngơ sau đó la lên: - Vào phút mấu chốt dù làm thánh binh sư một lúc cũng tuyệt! Bây giờ Vu Nhai chưa biết làm thánh binh sư một thời gian ngắn giúp ích hắn rất lớn. Vu Nhai và Thôn Thiên kiếm linh không thảo luận tiếp, hắn không xem sổ tay nữa, dù sao đã hiểu ý. Ba ngày tiếp theo Vu Nhai chỉ cần cố gắng ghi nhớ các loại lực lượng trong đại sảnh biến đổi, cảm ngộ nó. Vu Nhai có khái niệm đại khái về thánh binh sư, có hướng đi là được, hắn sẽ từng bước một tiến tới. Vu Nhai mở mắt ra: - Ba ngày, thu hoạch không sai. Tuy rằng không nhiều như ba thánh binh sư nặng ký kia nhưng ít ra ta cảm giác địa diễn mệnh luân mạnh hơn rất nhiều, diễn biến ra sự sống mới. Ba ngày đã qua, cuộc chữa trị sắp hoàn thành rồi sao? Bốp! Trong khi Vu Nhai lầm bầm thì đại sảnh vang thanh âm bọt nước vỡ, dược vật Tinh Linh tộc, luyện kim đã dùng hết. Từng viên ma tinh chớp mắt tan vỡ, long văn của Đế Long tộc chậm rai tan biến, từng vòng từng vòng như đèn chớp trên sàn nhảy. Màu trắng tuôn ra rồi chậm dần. - Thủy Tinh, đừng nhúc nhích, để ta lấy kim cho nàng! Vu Nhai phản ứng lại ngay, lao tới trước rút kim khỏi người Thủy Tinh theo cách ghi trong bệnh án. Mặt Thủy Tinh hơi trắng bệch ngoài ra không có gì thay đổi. Công việc rút kiếm khiến ba thánh binh sư cường đại thức tỉnh, đặc biệt là Đan Đạo Hùng thấy rùng rợn. Vu Nhai cẩn thận nói: - Đã lấy kim xuống, tuyệt đối đừng mở mắt ra, để ta buộc băng vải cho nàng. Tuy Vu Nhai rất muốn biết hiệu quả chữa trị nhưng hắn không thể làm vậy, hắn phải cố nén. Vu Nhai giúp đỡ Thủy Tinh làm công tác xử lý cuối cùng, chậm rãi nâng nàng đứng lên. Đan Đạo Hùng vội vàng chạy tới gần hỏi: - Tinh Tinh, cảm giác thế nào? Tuy Vu Nhai không hỏi nhưng hắn cũng rất quan tâm Thủy Tinh, hắn chỉ là không dám hỏi. Ánh mắt Vu Nhai nóng cháy nhìn Thủy Tinh. Mặt Thủy Tinh trắng bệch mỉm cười nói: - Tuy không biết có tốt không nhưng ta cảm giác được chút quang cảm. Khi Thủy Tinh cười như muôn hoa đua nở, tất cả trở nên tốt đẹp, ít nhất xem như thành công vì đã có cảm giác ánh sáng. Thủy Tinh vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng nàng dựa vào cảm giác con mắt cảm nhận được tia sáng. - Ha ha ha ha ha ha! Đan Đạo Hùng mặt không biểu tình bỗng cười to, tiếng cười vọng khắp Dao Quang thành đang trong đà xây dựng. Nhiều người ngước nhìn. Tiễn Linh chờ bên ngoài ba ngày, rất quen thuộc giọng của Đan Đạo Hùng nghe tiếng cười thì biểu tình mừng như điên. Đan Đạo Hùng cười kéo theo những người khác cũng hớn hở. Đan Đạo Hùng ngừng cười, mở miệng nói: - Nguy rồi, lúc trước cảm ngộ vài thứ giờ ta quá vui vẻ không kiềm được sắp đột phá. Tinh Tinh, ta nhất định sẽ hoàn thành đột phá trong vòng ba ngày, ha ha ha ha ha ha! Đan Đạo Hùng nói xong bay đi mất, tìm chỗ đột phá. Khóe môi Độc Cô Thanh Hải co giật: - Tổ cha nó, cái tên mặt không biểu tình này quá biến thái, mới bao nhiêu tuổi đã có loại thực lực nay? Hơn nữa nói đột phá là làm ngay, thật tình . . . Độc Cô Thanh Hải cảm thán Thần Huyền đại lục có nhiều thiên tài, không chỉ trong mười tám đại gia tộc mới có thiên tài. Trong bình dân chỗ nào cũng đầy thiên tài chẳng qua xác suất thấp hơn nhiều. Giọng Đan Đạo Hùng vọng tới: - Phải rồi Vu tiểu tử, sau này ngươi có thể sửa miệng gọi ta là nhạc phụ. Mặt Thủy Tinh đỏ rực, nhưng bàn tay cầm tay Vu Nhai siết chặt hơn. Vu Nhai mang dẫn Vu Nhai chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh chữa trị. Đan Đạo Hùng không yêu cầu Vu Nhai phải xếp hạng cao trong thế hệ trẻ Độc Cô gia nữa. Vu Thiên Tuyết mang theo mọi người tiến lên nghênh đón. Vu Thiên Tuyết cười nói: - Tinh Tinh, mới rồi là tiếng cười của phụ thân ngươi đúng không? Ánh mắt Vu Thiên Tuyết nhìn Thủy Tinh như ngắm con dâu, nàng nghe rõ lời Đan Đạo Hùng vừa nói, nàng rất vui vẻ, thật sự. Vu Thiên Tuyết vui chưa từng có, lúc trước U Linh kiếm các mang đến vui và buồn giờ đây nàng quên đi hết. Sau đó mọi người lao nhao hỏi thăm tình huống, không quên cười trêu lời Đan Đạo Hùng vừa nói. Đám người định đưa Thủy Tinh về nghỉ ngơi, chữa trị dài ba ngày trời làm nàng rất mệt. - Cái gì? Đang lúc mọi người cười nói thì bên kia, Độc Cô Thanh Hải và lão già Mê Thành đồng thanh kêu lên: - Ngươi nói là gia chủ kêu chúng ta nhanh chóng trở về, bên dưới Thiên Tội Uyên xảy ra biến cố nghiêm trọng? Có chuyện gì?