[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh
Chương 46 : Nghiệp đoàn võ học
Ngày đăng: 01:58 16/09/19
- Lữ Nham.
Ra tới cửa, Vu Nhai liền thấy một thanh niên trẻ tuổi cường tráng đứng ở cửa. Hắn cao hơn Vu Nhai nửa cái đầu. Thắt lưng cũng lớn hơn so với Vu Nhai một vòng. Đầu hắn gần như cạo sạch, chỉ có ở giữa là có tóc, còn được tết thành một bím tóc dài.
- Hóa ra là Lữ huynh. Xấu hổ xấu hổ rồi. Tại hạ cũng nợ Lữ huynh một nhân tình.
- Quả thực, chỉ cần Vu Nhai huynh đệ giúp ta một chuyện, chuyện này xem như đã thanh toán xong.
Lữ Nham toét miệng cười, nhưng thật ra lại nói rất trắng trợn. Vu Nhai bị sự trắng trợn của hắn làm sửng sốt. Trong lòng cảm thấy có chút nghi ngờ, hỏi:
- Không biết ta có thể giúp được Lữ huynh chuyện gì?
- Rất đơn giản. So đấu kích kỹ với ta.
- Kích kỹ sao?
Sắc mặt Vu Nhai thoáng đổi. Quả nhiên tiểu tử này đã nhìn ra được điều gì. May là lúc trước mình cũng không giấu chuyện mình đã từng có được Thất Tinh Thần Kích. Nếu không sợ rằng sẽ thật sự bị nghi ngờ. Trong lòng có quỷ, hắn vội hỏi:
- Kích kỹ của Lữ gia thiên hạ vô song. Hiện tại Thiên huynh muốn so đấu kích kỹ với ta, ta nào dám đáp ứng. Ta thấy mặc cảm, mặc cảm.
- Quả thực, kích kỹ của Lữ gia ta đúng là mạnh nhất ở đại lục Thần Huyền. Nhưng từ trước tới nay lại chưa từng có Thất Tinh Thần Kích. Chủ nhân Thất Tinh Thần Kích năm đó cũng không phải là người của Lữ gia ta. Có người nói chủ nhân Thất Tinh Thần Kích năm đó...
Lữ Nham nói có chút hoài niệm. Chỉ có điều trong nháy mắt hắn dừng lại. Có vài lời gia tộc gièm pha vẫn không nói ra được. Hắn nói tiếp:
- Nghe nói Vu Nhai huynh đệ nhận được một phần truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích. Ngày đó ta tới muộn, không nhìn thấy được cảnh tượng huynh đệ một người một Thứu điên cuồng chiến đấu. Hiện tại ta muốn tự mình thể nghiệm một chút.
- Ta có thể cự tuyệt sao?
Vu Nhai bất đắc dĩ cười khổ đáp. Ai bảo ngươi thiếu người ta một nhân tình lớn?
Ngẫm lại kết giao với người của Lữ gia cũng không tồi. Vu Nhai gật đầu, một lần nữa trở lại bên trong viện, lấy chiến kích tam giai và Huyền Kiếm tam giai của hắn. Sau đó hắn lại dắt theo con ngựa trắng rồi mới đi ra. Nếu không dắt theo con ngựa, chiến kích kia thật sự quá dài, mang trên người bước đi có chút khó khăn.
Hắn vừa xuất hiện, trên con phố Anh Hùng có không ít người chú ý nhìn hắn. Có rất ít người cầm trường kích làm vật trang trí. Vị tiểu anh hùng mới tới này lại có sở thích thật khác người.
Huyền Binh bản mệnh nhập thể, không phải ngươi muốn cái gì thì có thể ra cái đó được.
Ở trong đế quốc Huyền Binh, ngoại trừ mười tám gia tộc binh khí ra, bình thường phần lớn dân chúng đều thích kiếm hoặc đao. Nhưng dung hợp không ra, vậy phải làm sao bây giờ. Vậy chỉ có thể giống như gia hỏa đã cho Vu Nhai mượn kiếm lần trước,, cầm thanh kiếm làm vật trang trí.
Lữ Nham hiển nhiên biết suy nghĩ của Vu Nhai. Hắn chỉ mỉm cười, không nói gì, cùng hắn rời khỏi phố Anh Hùng.
- Được rồi, Lữ huynh, không biết huynh đã n chọn được nơi nào tốt chưa?
- Phải đi nghiệp đoàn võ học.
- Nghiệp đoàn võ học sao?
Vu Nhai đột nhiên cảm thấy mình giống như cùng biểu muội Tiểu Dạ đi tham gia buổi lễ khai giảng. Kiến thức của hắn đối với thế giới này thật sự ít tới mức đáng thương. Trí nhớ do thân thể này lưu lại, không tồn tại những thứ như vậy.
Lữ Nham có chút sững sờ, không nghĩ tới Vu Nhai ngay cả điều này cũng không biết.
- Nghiệp đoàn ma pháp ngươi biết chưa?
Lữ Nham cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời làm đạo sư cho người:
- Nghiệp đoàn võ học cũng tồn tại giống như nghiệp đoàn ma pháp vậy. Chủ yếu là nơi nghiên cứu chiến kỹ và giao lưu tuyệt học, cố gắng vượt qua mười tám gia tộc vũ khí, tập hợp tất cả lực lượng của toàn dân, sáng tạo ra tuyệt học vô cùng cường đại. Chỉ cần là người yêu thích đối với võ học đều có thể gia nhập.
- Ngươi là người Lữ gia...
- Ta tuy là người Lữ gia, chỉ có điều gia tộc có vài điều tuyệt đối không cho ta biết. Ta muốn học tập, tất nhiên phải buông cái vinh quang hư vô mờ mịt này.
Lữ Nham lắc đầu, trong mắt thoáng lộ ra một tia khó hiểu.
Vu Nhai im lặng không nói gì. Sợ rằng hắn lại là một người lăn lộn ở trong gia tộc không mấy như ý.
Nghiệp đoàn võ học ở phố nghiệp đoàn một của Bắc Đấu Thành Phố. Trên đường đi tới đây, Vu Nhai xem như đã được nhìn thấy đủ loại nghiệp đoàn. Có nghiệp đoàn lớn, có nghiệp đoàn nhỏ. Chỉ có điều, nổi nhất vẫn nghiệp đoàn thợ rèn, nghiệp đoàn dược và nghiệp đoàn ma pháp. Trong đó thợ rèn là mạnh nhất.
Ở trong đế quốc Huyền Binh, Huyền Binh là thứ không thể thiếu. Trong mỗi thành, ngoại trừ quán ăn, cửa hàng rèn là nhiều nhất.
Nghiệp đoàn ma pháp cũng nổi danh. Chỉ có điều đó là bởi vì có đế quốc Ma Pháp tồn tại. Ở đế quốc Huyền Binh, tuy ma pháp sư không đến mức bị người khác xem thường, nhưng cũng không phải là đám người được hoan nghênh cho lắm.
Mấy ngày hôm trước, sau khi Bắc Đấu Thành xảy ra chuyện, trước cửa nghiệp đoàn ma pháp vốn rất vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Ngay cả người giữ cửa cũng không thấy. Sợ bị hắn đã người ta dùng trứng gà đập, nên trốn mất.
Ở đế quốc Huyền Binh, chỉ có người không cách nào dung hợp được Huyền Binh cũng không thử học ma pháp. Thậm chí cho dù là người bình thường, như Vu Nhai cặn bã trước đây chính là một trong những điển hình đó. Cho dù hắn không có cách nào dung hợp Huyền Binh, cũng không làm ma pháp sư.
Vu Nhai đã từng nghe đám kiêu binh nói về chuyện này. Đương nhiên, đám kiêu binh đều giống nhau, chắc sẽ không đặt chân tới phố nghiệp đoàn một. Đối với nghiệp đoàn võ học, bọn họ tất nhiên sẽ không hiểu rõ lắm. Vu Nhai bình thường giả dạng hũ nút tất nhiên cũng không bao giờ biết được. Hắn vốn có cho rằng có thể nghiệp đoàn tầm thường. Nhưng khi đứng ở trước cửa lớn, hắn mới phát giác chuyệ không phải như vậy. Hơn nữa còn có không ít người bình thường...
- Rất bình thường. Chỉ có những người không có cách nào dung hợp Huyền Binh, lại đam mê võ học mới tới nơi này nghiên cứu và giao lưu võ học. Lại nói tiếp, không thiếu chiến kỹ võ học đều do đám người kia tạo ra.
Lữ Nham nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng Vu Nhai, giải thích.
Vu Nhai lúc này đã hiểu rõ, gật đầu, hỏi:
- Vậy trong nghiệp đoàn võ học không phải là không có cao thủ sao?
- Không. Ngươi hiểu lầm rồi. Cao thủ trong đó rất nhiều. Nếu không những người yêu thích võ học điên cuồng nghĩ ra chiến kỹ, sao có thể tiến hành thực nghiệm được? Chỉ có điều bên trong gần như đều là cao thủ bình dân. Các đại gia tộc xem thường chuyện tới nơi này. Bọn họ cũng sẽ không lấy chiến kỹ ra chia sẻ với người khác. Nghiệp đoàn võ học ở trong mắt bọn họ là một nghiệp đoàn ngu xuẩn. Cho nên, nghiệp đoàn này mỗi bước đi đều rất khó khăn
Vu Nhai lại gật đầu. Vừa nói chuyện hai người vừa đi vào trong. Bọn họ gặp một tiểu tử dáng vẻ tươi cười đi tới. Người này cúi đầu khom lưng nói:
- Hai vị nhìn rất lạ mắt. Hai vị muốn tới gia nhập nghiệp đoàn võ học sao? Chỗ chúng ta cung cấp võ học chất lượng tối ưu, chiến kỹ điên cuồng nhất, tuyệt đối có thể gợi ý cho hai vị, có thể cho hai vị cơ hội thành công trong võ học.