[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh

Chương 479 : Đại sát khí

Ngày đăng: 01:59 16/09/19

Phía sau, Độc Cô Tề nhìn về phía gia gia. Tam trưởng lão cười hắc hắc, cho Độc Cô Tề một ánh mắt an tâm. Độc Cô Tề liền lộ vẻ nhẹ nhõm, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Vu Nhai, khóe miệng chậm rãi cong lên. Có vẻ như đã tới đêm. Tuy rằng Thiên Tội Uyên không phân biệt rõ ban đêm và ban ngày, nhưng Vu Nhai đột nhiên mở mắt. Giống như Độc Cô Tề vậy, khóe miệng hắn hơi cong lên, lại rất nhanh thu về, lãnh đạm nói: - Thôn trưởng, các ngươi làm vậy là có ý gì? Bên ngoài, thôn trưởng và các trưởng lão có phần sững sờ. Thật không nghĩ tới bọn họ vừa tới, Vu Nhai liền phát hiện ra. Nếu đã bị phát hiện, vậy cũng không có gì để nói. Độc Cô Tề đột nhiên quát lớn: - Họ Vu, chúng ta làm vậy là có ý gì sao? Chúng ta bây giờ không có ý gì khác, chỉ muốn giao ngươi cho Dị Ma Nhân mà thôi. Chi chát... Vu Nhai chậm rãi mở cửa, sau đó từ từ nhìn lướt qua một vòng. Gần như tất cả trưởng lão đều ở đây. Mỗi người đều nhìn Vu Nhai, có người lộ vẻ phức tạp, có người như trút được gánh nặng. Cũng có bộ phận nhỏ mang theo sự tham lam... - Thôn trưởng, đây cũng là ý của ngài sao? Vu Nhai hờ hững hỏi. - Xin lỗi, huynh đệ Vu Nhai, đây là ý của mọi người trong toàn thôn. Vì thôn dân, ta chỉ có thể xin lỗi. Biểu tình của thôn trưởng đặc biệt phức tạp. Lão tuyệt đối không muốn giao Vu Nhai ra. Nhưng làm một thôn trưởng, lão thân bất do kỷ. Trước đó hội trưởng lão thảo luận không hiểu sao, tất cả trưởng lão từ phía trên xuống, đều phản đối chuyện giao Vu Nhai ra. Có đạo lý nào Độc Cô gia lại giao người ra? Nếu như không phải trước đó cường nhân Độc Cô bản gia thần bí kia nói, chỉ sợ bọn họ còn có thể dao động. Nhưng bây giờ bọn họ hình như đã khôi phục lại một chút ngạo khí của người Độc Cô gia. Người Độc Cô gia sinh trưởng ở đây lại giơ hai tay ủng hộ giao Vu Nhai cho Dị Ma Nhân, lấy đổi lấy sự lui binh của bọn họ. Phải biết rằng, Dị Ma tộc vốn đến chính vì người đã làm cho thần linh tượng thần người của bọn họ biến mất. Chỉ cần giao hắn ra, có lẽ không cần phải đánh trận chiến đấu này nữa. Cũng không cần người nào phải chết nữa. Sau khi trưởng lão hai bên giằng co một hồi, tam trưởng lão lại ném ra đại sát khí. Vật có khắc rồng. Đương nhiên, lão chỉ nói với những trưởng lão trung lập hoặc đang do dự. Những người như thôn trưởng lão nhất định sẽ không nói. Kết quả, những người có khát vọng đi ra ngoài, thiếu chút nữa thì dừng hô hấp. Vốn có vài trưởng lão đang nói làm gì có đạo lý Độc Cô gia giao người ra, trong nháy mắt liền phản chiến. Thế cục cũng có phần nghiêng sang một bên. Dù vậy, quyền phát biểu của thôn trưởng vẫn rất cường đại. Kết quả tam trưởng lão liền đề nghị để thôn dân mình quyết định. Kết quả, tính đầu phiếu kín, hơn phân nửa thôn dân đều lựa chọn giao Vu Nhai ra, đổi lấy sự lui binh của Dị Ma Nhân. Thôn trưởng hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể lúng túng dẫn người đến trước nhà Vu Nhai đang ở. Bọn họ đều biết Vu Nhai rất lợi hại. Hắn còn có Long Báo tốc độ kinh người. Chỉ có điều bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ một tiểu tử sao? Bọn họ lại không nghĩ, bọn họ nhiều người như vậy vì sao đánh không lại Dị Ma Nhân. Đây rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu. - Thôn trưởng, còn nói với hắn làm gì? Nếu không vì hắn, thôn chúng ta sẽ thành tình trạng như vậy sao? Sẽ có nhiều người chết người, nhiều người trúng độc như vậy sao? Độc Cô Tề tiếp tục hét lên. Hiện tại càng lúc càng nhiều người tới vây quanh. Mỗi người nhìn Vu Nhai giống như nhìn kẻ thù, hoàn toàn quên mất trước đó Thần Minh Quả là do ai đưa tới, hoàn toàn quên lời vị "người Độc Cô gia cường đại" trước kia, cũng chính là Vu Nhai nói những lời này. A, nói mấy câu muốn thay đổi tư tưởng của nhân loại, quá khó khăn. Lại nói bọn họ cũng không lĩnh ngộ giống như Độc Cô Cửu Lan. Giống như Độc Cô Cửu Lan, rất nhiều người cũng không tin người Độc Cô gia phía trên, chỉ cần một nửa nhân số của bọn họ đã có thể ngăn cản được công kích của Dị Ma Nhân. Không ít người cho rằng, những lời này có thể là lý do để Độc Cô gia vứt bỏ làng. Đương nhiên, bọn họ không dám nói ra khỏi miệng, rất sợ Độc Cô gia thật sự hoàn toàn vứt bỏ. Đây là một loại tâm tính ích kỷ phức tạp. - Thật không tồi. Độc Cô gia đối xử với người một nhà như vậy sao? Vu Nhai vẫn bình tĩnh nói. - Độc Cô gia? Mệt ngươi còn dám nói ngươi là người của Độc Cô gia. Ngươi họ Vu, không phải là họ Độc Cô. Cho dù là họ Độc Cô, vì thôn dân, chúng ta vẫn phải giao ngươi ra. Ngươi cũng không cần giải thích nữa. Độc Cô Tề chưa bao giờ hãnh diện như lúc này. - Được rồi. Những cái đó tạm thời không nói đến. Thời điểm ở lãnh địa Dị Ma Nhân nếu không có ta, các ngươi đã chết. - Hắc, về chuyện này, chúng ta đã điều tra xong. Lúc đó Dị Ma Tộc Nhân căn bản không có phát hiện ra chúng ta. Dị Ma Nhân phát giác ra ngươi, sau đó mới có thể toàn thành đề phòng. Nếu không vì ngươi, chúng ta đã sớm cứu Tiểu Loan và Tiểu Dịch ra, đâu cần tới những biến cố bất ngờ sau đó? Ngươi chẳng qua giúp ngược, khiến chúng ta vội vàng thêm mà thôi. Thậm chí ta nghi ngờ ngươi cố ý làm vậy, lợi dụng chúng ta, có khả năng đã cùng tượng thần đại ma thần linh của Dị Ma tộc khai thông. Sau đó lại không biết cùng thần linh này làm giao dịch tà ác gì. Độc Cô Tề đã sớm đã chỉnh sửa xong lời muốn nói, bây giờ nói ra rất thông thuận. - Điều tra rõ? Không biết các ngươi điều tra thế nào? Vì sao Dị Ma Nhân cho các ngươi biết lúc đó kẻ phát hiện là ta, mà không phải là các ngươi? Lẽ nào ở trong số Dị Ma Nhân, ngươi có bằng hữu tốt gì sao? Vu Nhai cười hắc hắc nói. Trong nháy mắt, sắc mặt Độc Cô Tề đại biến. Đúng vào lúc này, gia gia hắn, tam trưởng lão đột nhiên đứng dậy: - Chúng ta ở chỗ Dị Ma Nhân tất nhiên có người nằm vùng rồi. Tiểu tử, đừng lấy những chuyện vô lý để giải thích nữa, vô dụng. Bởi vì lời nói của Vu Nhai khiến mọi người cảnh giác, nhưng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, ở Dị Ma tộc bọn họ cũng có ám kỳ. Chỉ có điều rất ít người cảm thấy kỳ quái. Bởi vì nằm vùng đều là nhân vật nhỏ, không có khả năng nhận được tin tức quan trọng như thế. Chỉ có điều, cho dù là ai cũng không nghĩ tới sẽ có nhân loại cùng Dị Ma tộc cấu kết. Loại chuyện này từ trước đến nay chưa từng phát sinh. - Được rồi, chuyện này ta không tranh công. Lại nói không lâu trước ta đi tới nghĩa địa Thiên Tội cứu người của các ngươi. Đồng thời nếu không có ta, các ngươi đã chết. Giọng điệu Vu Nhai trước sau vẫn rất thoải mái, thoạt nhìn giống như rất sợ chết. - Chúng ta chết? Ngươi xác định chúng ta nhất định sẽ chết sao? Chẳng qua chỉ không có cách nào giết chết được chuẩn tướng Dị Ma tộc mà thôi. Độc Cô Tề lại nói. Vừa rồi bị gia hỏa này dọa sợ gần chết, hiện tại tiếp tục trả thù: - Lúc đó Thiết Phi Long đã bay lên. Chúng ta cũng có thể rút đi bất cứ lúc nào.