[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh

Chương 556 : Đám tội phạm.

Ngày đăng: 02:00 16/09/19

Có kẻ khoa trương nói: - Ha ha ha ha ha ha! Kỵ sĩ đại nhân, a không, hiệu doanh trưởng đại nhân hãy mau tìm đi, không thì khó giao tiếp. Nghi thức thần thánh của đế quốc không thể tiến hành. - Đúng đúng, phải giao tiếp, có như vậy mới mang chúng ta chiến thắng Ma Pháp đế quốc được! - Đại nhân, chúng ta sẽ chiến đấu vì vinh diệu của đế quốc, ha ha ha ha ha ha! Đám người không ngả nghiêng nữa mà ngồi thẳng dậy, đua nhau cười to như thể đã nhiều năm chưa gặp chuyện tếu như vậy. Nhưng nghe Vu Nhai nói câu tiếp theo các tội phạm không cười nổi, con ngươi co rút, rất khó bày ra bộ dạng ủ rũ như ban này. - Rốt cuộc các ngươi có chút sức sống? Khí chất Vu Nhai bỗng nhiên thay đổi, bộ dạng thần thánh đã biến mất, những gì đám tội phạm thấy trước đó chỉ là ảo giác. - Rất tốt, ta còn tưởng rằng các ngươi quên bản năng là con người. Không cần giao tiếp hiệu doanh trưởng, vinh diệu đế quốc, nghi thức thần thánh gì đó toàn là chó chết. Các ngươi cứ xem những lời đó như đốngp hân của Đại Tượng huynh đi. - Tuy nhiên dù không có lệnh bài hiệu doanh trưởng thì ta vẫn là đại ca của các ngươi, phải nghe lời ta, nghĩ cách kiếm quân công cùng ta rồi sống rời khỏi đây! Các tội phạm ngừng cười, nét mặt sa sầm, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi. Bọn họ mới biết những gì kỵ sĩ này vừa rồi là để họ trông giống con người. Như Vu Nhai đã nói, mấy câu đó toàn là chó chết. - Thì ra các ngươi còn lại chút sức lực là để cười nhạo người ta? Các ngươi chỉ là đống phân! Vu Nhai lạnh lùng nói: - Ta mặc kệ các ngươi phạm tội gì bên ngoài, là tội ác tày trời hay bị không an uổng, nhưng rõ ràng có thể lấy công chuộc tội, thậm chí một bước lên mây lại ù lì ngồi chờ chết. Các ngươi không phải đống phân thì là gì? Không ai ngồi ngả nghiêng nhưng cười nhạt, không phải cười nhạo mà là cười nhạt. Người đứng duy nhất là Đại Tượng, gã cũng đang cười, cơ bắp lỏng lẻo run run. Các kỵ sĩ dự bị đi tới sau lưng Vu Nhai, mặc kệ vừa rồi bọn họ có thái độ gì bây giờ đều im lặng đứng sau lưng hắn. Lời Vu Nhai nói bây giờ có sức cảm nhiệm mạnh hơn và rồi nhiều, hắn thích hợp nói lời 'phân' hơn là thần thánh. Vu Nhai tiếp tục bảo: - Ta biết các ngươi đang cười lạnh điều gì, có phải muốn nói các ngươi chờ gần hai năm nhưng không thấy một bóng quỷ? Có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi, còn lập công gì? Đối với hai đế quốc thì hai năm là thời gian ngắn ngủi, nhưng với người chờ chết hai năm là hành hạ. - Các ngươi cũng đã nghe lời ta vừa nói, Quang Minh thần điện sẽ hướng mục tiêu về phía ta, chắc chắn có cơ hội lập công. Các ngươi cứ yên tâm! Đại Tượng lạnh lùng cười: - Nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn chúng ta làm vật hy sin chho các ngươi. - Nếu ta không nhìn lầm thì cách ăn mặc của các ngươi là kỵ sĩ dự bị Huyền Thần điện. Các ngươi là kỵ sĩ đại nhân cao quý, dưới thân là lân giác mã to lớn uy mãnh, chờ người Quang Minh thần điện đến các ngươi sẽ đẩy chúng ta rồi tự mình chạy đi cảnh báo lập công. Thế là các ngươi sẽ trở thành kỵ sĩ chính thức, còn chúng ta thật sự là 'phân'. Một người bước ra, khá lớn tuổi, gầy như que củi một cơn gió có thể thổi bay. - Đại Tượng nói đúng. Hơn nữa các ngươi biết cái gì, nói thật cho các ngươi biết, ta là tiền bối ở đây. Hai năm trước từng gặp Ma Pháp đế quốc công kích một lần, nhưng chúng ta không có thời gian cảnh báo, càng không thời gian chạy trốn. - Lúc trước ta và vài người may mắn sống sót, đương nhiên không cảnh báo nghĩa là không có quân công, cho nên chúng ta tiếp tục ở đây chờ chết. - Ở nơi quỷ quái này là đường chết. Chờ Ma Pháp đế quốc công kích thì đừng nói là trốn, muốn cảnh báo cũng không kịp. Lần trước Ma Pháp đế quốc tấn công bình thường, như ngươi đã nói, lần này Quang Minh thần điện đến. - Các ngươi mau đi chỗ khác đi, chúng ta còn muốn làm xác sống thêm vài năm. Mặc dù chỗ này khổ thật nhưng ít ra còn sống. Lại một người ủ rũ đứng ra nói: - Nói nhảm với đám kỵ sĩ quý tộc ngớ ngẩn này làm chi? Bọn họ thích làm gì thì tùy, đám ngốc này rõ ràng bị ai lừa đến. Theo ta thấy chờ Quang Minh thần điện xuất hiện bọn họ sẽ bỏ chạy ngay, Quang Minh thần điện sẽ đuổi theo họ, đống 'phân' chúng ta sẽ không bị ai chú ý. - Đáng tiếc đã lâu không phải cô nương tươi ngon mọng nước như vậy, nếu không phải một đám kỵ sĩ ngốc đến mà chỉ có một, hai người, là nữ càng tốt, ta nhất định sẽ cưỡng gian rồi tự sát. - Tiếc ơi là tiếc, vậy là chúng ta có thể tập thể cưỡng gian, tập thể tự sát! - Ha ha ha ha ha ha! Tiếng cười có sức sống nhưng rất ngắn ngủi, trong khoảnh khắc ngừng cười rồi tự làm việc của mình. Bọn họ là xác sống, sống và chết không quá khác biệt. - Các ngươi . . . Nghiêm Sương không nhịn được nữa, đám tội phạm này còn định cưỡng gian? Nghiêm Sương là nữ tất nhiên khó chịu, nhưng Vu Nhai ngăn cản nàng. Nếu Vu Nhai trong hoàn cảnh tương tự hắn cũng sẽ làm như đám tội phạm, hơn nữa hắn quét mắt qua không thấy sự hung ác trong mắt bọn họ. Ai nấy bất đắc dĩ, tuyệt vọng. Không, mỗi lần nhắc đến quý tộc, kỵ sĩ thì có thù hận rất lớn. Những người này đa số là huyền binh giả trong bình dân, không phải tội ác tày trời. Vu Nhai kích động nói: - Đáng tiếc, chúng ta muốn đi cũng không đi được, các ngươi cho rằng chúng ta muốn đến chỗ quỷ quái này sao? Chúng ta thật sự ngu ngốc như vậy? Mặt mũi chúng ta giống thằng khờ lắm sao? Đó là bởi vì chúng ta không thể không đến, chúng ta cũng đắc tội quý tộc, chúng ta cũng là tội phạm. Đám tội phạm vốn hờ hững nhưng nghe câu đó thì chậm rãi ngẩng đầu lên. Vu Nhai tiếp tục bảo: - Các ngươi nói chúng ta là quý tộc? Nếu thật sự là quý tộc thì sao chúng ta không biết Kiếm Phong lĩnh là chỗ quái quỷ gì? Nếu không đắc tội người, không bị hạch tội thì chúng ta sẽ đến đây sao? Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh là sống không bằng chết, tội phạm đến đây đương nhiên là tội ác tày trời. Mọi người nghĩ vậy, kỵ sĩ dự bị sau lưng Vu Nhai cũng nghĩ thế. Nhưng ngay từ đầu Vu Nhai trông thấy những người này thì không cho rằng như thế. Đẳng cấp trong Thần Huyền đại lục rất tàn nhẫn, người tầng dưới chót phạm tội thường là bị ép buộc hoặc có vấn đề tâm lý. Những người này không thật sự ác ôn, bọn họ thường phải chịu trừng phạt lớn nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ không có bối cảnh, đắc tội người có bối cảnh lớn nên bi kịch xảy ra. Những người trước mắt Vu Nhai đa số là như vậy. Buồn cười, người có bối cảnh nhưng buộc phải bị phán tội không thể nào ở nơi đây. Trong bình dân không thiếu kẻ ác thật sự, nhưng loại người này mà đến Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh sẽ không sống tới bây giờ. Hoặc là chết trong xó nào vì chạy trốn, hăọc là bị người Kiếm Sơn hùng quan phát hiện coi như gian tế Ma Pháp đế quốc trực tiếp chém chết.