Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 102 : Cửa này năm ngoái hôm nay

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Thực ra, lúc này Ôn Nhu cũng mong đợi Vương Tiểu Thạch nói gì đó.



Nhưng Vương Tiểu Thạch lại không nói.



Trong nhất thời hắn không nói được gì, chỉ ở trong lòng hét lớn: “Nguy rồi nguy rồi, lại một lần nữa, cô gái mà mình yêu mến muốn chia tay với mình, làm sao đây? Làm sao bây giờ! Tại sao mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều như thế này!”



Trong lòng hắn hét lớn, nhưng trong miệng lại không thốt nên lời.



Ôn Nhu cười lạnh một tiếng nói:



- Ngươi cho rằng im lặng là vàng.



Thái Tuyền vỗ tay cười nói:



- Các ngươi thật là đằm thắm thân mật.



Ôn Nhu xoay người, hừ lạnh:



- Hắn chờ cô?



Thái Tuyền mơ màng cười nói:



- Nếu không hắn ở đây chờ ăn đào sao?



Giọng nói Ôn Nhu lạnh như băng:



- Cô tới là để tìm hắn?



Thái Tuyền lại nói:



- Khi đó ta còn không biết cô ở đây, cho nên ngàn dặm xa xôi tới ước hẹn, không ngờ gặp phải cô.



Ôn Nhu chợt giậm chân một cái, quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu:



- Được, ta không cản trở các ngươi.



Nàng chạy nhanh về hướng cửa tròn dẫn đến phòng khách.



Vương Tiểu Thạch biết lúc này không thể do dự được nữa, đang muốn lên tiếng ngăn cản, lúc này trong cửa tròn lại vừa lúc có hai người bước ra. Ôn Nhu cúi đầu chạy nhanh, gần như đụng phải bọn họ.



Hai người đồng thời lắc mình, nhường qua.



Một người thân hình nhẹ nhàng, một người thân pháp kỳ dị.



Chỉ nghe một người chào hỏi:



- Ôn cô nương, xảy ra chuyện gì?



Một người khác lại niệm kinh:



- A Di Đà Phật, Ôn cô nương có thể nói rõ rồi hãy đi được không?



Ôn Nhu oán hận nhìn chằm chằm hai người, sau đó quay đầu hung hăng đảo mắt qua hai người Vương Tiểu Thạch và Thái Tuyền, lại hung hăng nói:



- Các ngươi… toàn bộ… quái gở! Ta hận chết… các… ngươi!



Sau đó liền bỏ đi.



Bóng dáng của nàng biến mất bên ngoài cửa tròn.



Trước lúc này, cửa tròn không có bóng dáng của nàng.



Sau lúc này, bóng dáng của nàng đã biến mất ở đó.



Vào giờ phút này, bóng dáng của nàng lướt qua cửa, ngừng lại một chút, dừng lại một chút, để lại ánh mắt u oán, để lại câu nói hung hăng oán hận kia, sau đó rời đi.
Tam Khô nói:



- Vẫn còn lại Vương Tiểu Thạch.



Ôn Lục Trì tiếp lời:



- Còn có chúng ta.



Tam Khô nói:



- Còn có cây này hoa này.



Ôn Lục Trì nói:



- Vẫn hoa nở hoa tàn như trước.



Tam Khô nói:



- Tất cả đều giống như không thay đổi. Ong bướm biến mất vào mùa đông năm ngoái, năm nay lại trở về.



Ôn Lục Trì nói:



- Thứ mất mát có lẽ chỉ là tâm tình.



Tam Khô nói:



- Chỉ cần người còn ở, tâm tình mất mát sớm muộn gì cũng có thể vượt qua, một lần nữa khôi phục. Chỉ cần tâm vẫn còn, nào sợ không có tình?



Ôn Lục Trì nói:



- Ngươi nói đúng.



Tam Khô nói:



- Năm ngoái hôm nay trong cửa này, vốn không có cảnh tượng này. Năm sau hôm nay, có lẽ sẽ vật đổi sao dời, một lần nữa bắt đầu.



Ôn Lục Trì nói:



- Ta hiểu rồi.



Sau đó y đi về phía Vương Tiểu Thạch, vừa cảm kích nói với Tam Khô đại sư:



- Chỉ thị của ngươi rất hiệu nghiệm, ta vẫn trước tiên khuyên hắn nghỉ ngơi một chút. Chỉ cần chịu đựng qua nhất thời, sau này sẽ cảm thấy dễ chịu. Lúc thương tâm chỉ cần không nghĩ đến chuyện thương tâm kia, cũng sẽ không đau lòng muốn chết, tâm vẫn là tâm đó. Chỉ cần một lòng không động, sẽ không sợ biển tình hay thay đổi.



Y lĩnh ngộ đi về phía Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch dưới cây hoa.



Vì ai sân vắng tối chắp tay?



Vì ai trong gió đứng giữa đêm?



Vương Tiểu Thạch ảm đạm, thương tình, tiêu hồn.



Ôn Lục Trì đương nhiên không nghe thấy Tam Cô đại sư cũng thở dài một tiếng nhẹ hơn cả gió:



- Ai thiếu tình của ai? Ai chịu nghĩa của ai? Mới thấy hắn hoa đào nở, lại thấy hắn hoa đào rơi. Ngọt ngào khổ sở như vậy, khổ sở ngọt ngào như vậy, hắn là không cam đạm bạc, ta là tự nguyện tịch mịch.



Giọng nói của y còn nhẹ hơn hoa rơi.



Lúc này, chợt có một ngôi sao băng từ trời cao rơi xuống.



Bắt đầu rất lộng lẫy, còn kéo theo một chiếc đuôi rực rỡ khắp thiên hạ. Đáng tiếc, lúc này không ai phát giác, không ai chú ý, không ai phát hiện ra được nó.