Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 105 : Trăng mờ gió lớn đêm giết người

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Hạ Tam Lạm có ba loại mê hương độc môn, xưng tuyệt võ lâm, đó là Ôn Nhu Hương, Tứ Bất Tượng, Nhân Diện Đào Hoa



Hà Tiểu Hà chính là nữ tướng của Hạ Tam Lạm.



Lúc nàng kêu lớn, là bởi vì ngửi được thuốc mê độc môn của gia tộc mình, Nhân Diện Đào Hoa.



Nhân Diện Đào Hoa, mặt của người, hương hoa đào.



Hai thứ kết hợp làm một, đó là mê hương không thể kháng cự.



Nó không độc, cho nên tính chất không mạnh.



Tính chất không mạnh thì không nổi bật, xen lẫn trong hương hoa đào, khiến cho cao thủ hạng nhất cũng không thể phân biệt, không thể phòng bị.



Vì vậy đây là mê hương chuyên dùng để đối phó với cao thủ hạng nhất.



Nó chỉ làm người mê.



Mê, chính là mất đi năng lực chiến đấu.



Đối với cao thủ võ lâm chân chính, mất đi năng lực chiến đấu, chắc chắn còn khổ sở hơn so với trúng độc, bị thương, bị mai phục.



Cũng càng đáng sợ hơn.



Môn phái Hạ Tam Lạm sở dĩ có thể dùng một tiểu tộc chấn nhiếp võ lâm, có liên quan rất lớn đến tác phong, thủ đoạn và tuyệt kỹ độc môn của bọn họ.



Nhân Diện Đào Hoa là một trong số đó.



Tối nay Hà Tiểu Hà ngủ rất sớm, trước cả khi mưa gió.



Nàng cũng không đi vào trong sân, trải qua một trận mưa to gió lớn trên cảm tình của Vương Tiểu Thạch.



Cho nên nàng ngủ rất an tường.



Không, quả là ngủ say như chết.



Trước giờ nàng ngủ đều có tiếng ngáy, nàng không muốn người khác biết được chuyện này.



Nàng thậm chí chống lại sự thật này. Có lần người khác chỉ ra, nàng vẫn kiên quyết không thừa nhận chuyện này.



Nhưng cuối cùng nàng cũng biết đây là sự thật.




Mà đây chính là một đêm trăng mờ gió lớn để giết người.



Nàng phải đối diện.



Nàng quát lên một tiếng:



- Các ngươi là ai?



Bốn người kia ngẩn ra, hiển nhiên bọn họ không ngờ lại có người trúng phải Nhân Diện Đào Hoa mà không ngã.



Bọn họ cũng chỉ ngẩn ra một chút, sau đó liền ra dấu một cái.



Hai người trong đó, một cầm đao, một cầm kiếm, chia làm hai hướng tấn công nàng.



Hai người khác, một cầm thương, một chấp côn, đã đá văng hai cửa phòng Thu Nguyệt, Xuân Hoa, muốn tấn công vào.



Bọn họ phối hợp thuần thục và khắng khít, kiên quyết và lưu loát.



Một tiếng “đùng” vang lên, ánh chớp xé trời lộ ra vuốt sắc của nó, chợt lóe lên rồi biến mất.



Đây chính là trăng mờ gió lớn đêm giết người.



Hà Tiểu Hà chỉ có một người.



Đêm tối lại dùng tư thế uy phong vô địch chiếm lĩnh toàn bộ cục diện, thỉnh thoảng ra lệnh cho sấm chớp ra uy, hung tợn.



Kẻ địch không biết có bao nhiêu?



Cho dù nàng ngăn cản được, lại làm sao phân thân đi cứu người?



Nàng chỉ cảm thấy cô lập, một mình, nhưng vẫn muốn chiến đấu đến cùng.



Trong lòng nàng không nhịn được thấp giọng kêu một tiếng: “Ông trời ơi!”



Ngay lúc này, một tiếng “ầm” vang lên, lại một tia chớp nhằm đầu nhằm mặt đánh xuống.



Chỉ nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy có mấy cửa phòng đồng thời bị đá, đánh, đụng ra, có người hô lớn:



- Tiểu Hà đừng sợ, A Ngưu ta tới giúp cô!