Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 23 : Ta không phải là ngươi

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Nhất thời không thoát thân được, như vậy là đủ rồi.



Cho dù chỉ trong nháy mắt không giãy thoát được, trước mắt có đại địch như Tiêu Bạch và Tiêu Sát, cũng đủ chí mạng rồi.



Huống hồ lần này Tiêu Sát và Tiêu Bạch không chỉ muốn lập công, mà còn nóng lòng lập công để chuộc lỗi.



Trương Tam Bá tha không giết bọn họ, vì vậy đã chọc giận chủ nhân của bọn họ là Phương Ứng Khán. Nếu bọn họ không lập tức có biểu hiện, e rằng sẽ không có kết quả tốt.



Chó hiểu tính chủ nhân, huống hồ là huynh đệ họ Tiêu luôn thông minh cơ trí. Bọn họ hiểu rất rõ, Phương tiểu hầu gia bề ngoài thì hòa nhã khiêm tốn, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác.



Bọn họ không muốn trêu chọc.



Có người, cho dù là ác nhân cũng không trêu chọc nổi.



Cho nên bọn họ phải nhanh chóng lập công.



Phương thức lập công trực tiếp nhất chính là giết địch.



Thái Lão Trạch vừa lúc giết chết Miêu Bát Phương, bọn họ liền xông đến Thái Lão Trạch, đương nhiên sẽ không chờ hắn hồi khí định thần.



Chắc chắn, đối với Thái Lão Trạch quả thật là đắc ý hơi sớm một chút.



Khi hắn phát hiện song đao của Tiêu Sát chém về phía hắn, hắn đã hết đường ngăn cản.



Thậm chí ngay cả “Thần Lai chi thủ, Quỷ Phụ chi chỉ” của hắn cũng không kịp thi triển.



Thế công của song đao Tiêu Sát chẳng những tuyệt, diệu, hơn nữa còn tàn nhẫn và gian xảo.



Hắn không lao thẳng tới chém vào Thái Lão Trạch, mà là chém về phía Miêu Bát Phương.



Lưỡi đao trước tiên tách thân thể Miêu Bát Phương ra, sau đó chém vào Thái Lão Trạch. Đến lúc Thái Lão Trạch phát giác ra công kích của hắn, tất cả phản ứng đều đã quá muộn.



Hắn lại không tấn công vào yếu huyệt của Thái Lão Trạch.



Thái Lão Trạch nhất thời còn chưa nhìn rõ thế công của đối phương, vì vậy chưởng phong tám cửa, chân xoay bát quái, kịp thời bảo vệ những chỗ hiểm quan trọng trên người.



Tiêu Sát lại chỉ chém vào tay và chân.



Tay trái, chân phải.



Chân đứt.



Tay rơi.



Máu tung toé.



Thái Lão Trạch quả thật không tầm thường, hắn bị đứt một chân một tay, nhưng một tay khác lại bắt được Khai Thiên đao của Tiêu Sát, còn dùng một cước đá bay thanh Tích Địa đao còn lại của Tiêu Sát.



Tiêu Sát nhất thời mất hết hai đao.




Cho dù cách vỏ, vẫn thấy rõ ánh sáng đỏ rực như máu tươi lưu động.



Hắn đang muốn rút kiếm tiến lên, lại nghe Mễ Thương Khung thở dài một tiếng:



- Nếu thật sự phải ra tay… để ta ra tay đi!



Mễ Thương Khung vừa thấy liên tục mất đi ba tên Đao Vương, cũng biết lần này không thể khoanh tay được nữa.



Đó là người mình, chứ không còn là tâm phúc của phe Thái Kinh nữa.



Phương Ứng Khán ấn kiếm liếc nhìn hắn:



- Không phải ngài nói là không động thủ sao?



Mễ Thương Khung cười khổ nói:



- Đây cũng là tình thế bất đắc dĩ, đến nước này ta có thể không ra tay sao? Cứ tiếp tục như vậy, người ngoài lại khinh tập đoàn Hữu Kiều không có người.



Phương Ứng Khán nói:



- Được.



Mễ Thương Khung lại ngẩn ra.



- Ngài không cần ra tay.



Phương Ứng Khán hồn nhiên nói:



- Ta ra tay là được.



Mễ Thương Khung cười gượng, ngay cả tóc trắng mày bạc dường như cũng già đi một chút.



- Ngài mới là thủ lĩnh trong tập đoàn, làm sao có thể tùy tiện ra tay? Chuyện đắc tội với người khác, giết địch, vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không nên do ngài động thủ. Nếu như trong hai người chúng ta nhất định phải có một người ra tay, vậy thì để cho ta đi.



Hắn hít một hơi dài.



- Dù sao, ta không phải là ngươi.



Sau đó hắn quát lớn một tiếng:



- Côn tới!



Hắn vừa quát lên, côn đã tới rồi.



Lập tức đã tới.



Mễ Thương Khung cuối cùng muốn đích thân xuất thủ.