Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 29 : Chuyện lớn, chuyện gấp, chuyện quan trọng, mắc mớ gì đến ngươi

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Chuyện lớn không nhất định là chuyện quan trọng.



Có một số chuyện, đối với một số người là “chuyện lớn” trọng đại, nhưng đối với những người khác căn bản chẳng phải chuyện quan trọng gì.



Chẳng hạn như ngươi khẩn trương vì dự thi, cảm thấy đây là “chuyện lớn” ghê gớm, nhưng đối với quan chủ khảo thì đây chẳng qua là “chuyện bình thường” mà thôi.



Cho dù là “chuyện lớn” quốc gia cũng như vậy.



Đích xác, có “chuyện lớn” cũng là “chuyện quan trọng”. Trong lịch sử rất nhiều chiến dịch trọng đại, cải cách trọng đại đều là như vậy.



Nhưng đa phần “chuyện lớn” lại không quan trọng. Trong dòng sông lịch sử, một số nhân vật đương thời làm rung chuyển trời đất, một số biến cục làm kinh hãi thiên hạ, thậm chí một số đấu tranh máu thịt tung tóe, chẳng qua là một chút phong ba trong giếng, không tính là chuyện ghê gớm gì.



Lôi Thuần giao cho Ngô Kỳ Vinh làm “chuyện lớn”.



“Chuyện lớn” khiến Kinh Đào Thư Sinh cảm thấy mình rất quan trọng.



Nhưng những chuyện lớn này thực ra cũng không quan trọng. Giống như hoàng đế bổ nhiệm đám người Đồng Quán, Chu Miễn đi Giang Nam vận chuyển “hoa thạch cương”, bọn họ cảm thấy đó là “chuyện lớn” vinh quang biết bao, nhưng trong lịch sử đánh giá, đó chẳng qua là “tai tiếng” mà thôi.



Thực ra, cho dù không làm được những “chuyện lớn” này, đối với Lục Phân Bán đường và Lôi Thuần cũng chẳng hao tổn gì.



Làm được dĩ nhiên là tốt nhất.



Nếu là chuyện quan trọng có ảnh hưởng lớn, phân định thành bại, Lôi Thuần đương nhiên sai phái tự có chừng mực.



Hơn nữa trước tiên nàng sẽ hỏi ý kiến của Địch Phi Kinh.



Địch Phi Kinh chỉ dùng thời gian rất ngắn đã hiểu rõ sách lược của Lôi Thuần, cũng như phương thức chấp hành kế sách. Y lại dùng rất ít thời gian để thích ứng với phương thức và phong cách của Lôi Thuần. Y cũng chỉ dùng thời gian hữu hạn để hiểu rõ cá tính của Ngô Kỳ Vinh và biện pháp Lôi Thuần bổ nhiệm hắn.



Y đương nhiên cũng không rũ bỏ trách nhiệm, luôn phối hợp với Lôi Thuần, giống như khi y phối hợp với Lôi Tổn vậy.




Ngô Kinh Đào lại lau mồ hôi, chỉ hỏi chứ không đáp:



- Ta không muốn giết ngươi, cũng không có ý kết oán. Ngươi tránh ra, ta đi vào, ai đi đường nấy, ta sẽ không giết ngươi, mọi người đều tốt.



Hoa Khô Phát giận dữ:



- Thái Kinh làm xằng làm bậy, mắc mớ gì đến ngươi! Ngươi muốn tiếp tay cho giặc sao! Cút về, nếu không ta sẽ cho ngươi máu tươi năm bước!



Ngô Kinh Đào lắc đầu một cái, vẫn đi về phía trước một bước, nói:



- Chuyện Thái Kinh làm, liên quan gì đến ta? Có điều…



Nói xong lại bước một bước, liếc nhìn Hoa Khô Phát:



- Nếu ta đã đến, hơn nữa còn đồng ý khống chế trung tâm của các ngươi, ta nhất định phải làm được…



Lại đi thêm một bước:



- Dù sao, trên tay ta đã nhuộm máu đảng đồ các ngươi, đã rửa không sạch. Ngươi muốn chết sớm, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi…



Lúc nói lại đi một bước, sau đó dừng lại, đưa mắt nhìn Hoa Khô Phát, nói:



- Ta đã đi bốn bước, ngươi thật sự muốn ta đi bước thứ năm mới bằng lòng nằm trong vũng máu của mình sao?



Hoa Khô Phát hét lên giận dữ.



Ra tay.