Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 3 : Mở hội

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Ai cũng từng mở hội, dù là thời xưa hay thời nay đều có hội nghị được mở, có hội thì sẽ có người mở hội, mà mở hội thông thường chỉ có hai lý do.



Thứ nhất, để giải quyết vấn đề.



Thứ hai, để trốn tránh vấn đề.



Có một số hội nghị dùng để trì hoãn, mượn cớ để tránh né một số chuyện hoặc một số vấn đề.



Có hội nghị thảo luận vĩnh viễn mà không quyết định. Cho dù có mở hội mười lần tám lần, lại mở hội mười năm tám năm, hội thì cứ mở, bàn bạc vẫn không kết thúc, vấn đề vẫn là vấn đề.



Vì vậy có một số hội nghị, mục đích chỉ để lãng phí thời gian, vun đắp tình cảm, đấu tranh nhân sự hay biểu thị quyền uy, đó không phải hội nghị thật sự, hoặc là vốn không cần phải mở hội.



Kim Phong Tế Vũ lâu là bang phái đệ nhất trong kinh thành, công việc bộn bề, dĩ nhiên không thể giống như Thái Kinh, thường ở trong triều mời dự họp quốc sự đại hội gì đó, thực ra chỉ là ca công tụng đức, nịnh hót lẫn nhau, khoe khoang phù phiếm, ăn uống vui đùa một phen mà thôi.



Lúc Tô Mộng Chẩm chủ trì hội nghị của Phong Vũ lâu, đã sớm thiết lập giới hạn về thời gian.



Thời gian vừa đến, y sẽ lập tức dừng hội nghị.



Cho dù chuyện trọng đại lớn lao đến đâu, khi đến thời hạn thì sẽ đưa ra quyết định, không thảo luận vô ích nữa.



Nếu như gặp chuyện quan trọng mà người phụ trách không kịp thời báo cáo, hậu quả sẽ tự gánh lấy. Nên biết, từ trước đến nay Tô Mộng Chẩm luôn “thưởng phạt nghiêm minh”, không ai dám tùy tiện vi phạm điều này.



Cho nên mọi người bị thời hạn này thúc đẩy, dĩ nhiên sẽ có lời nói mau, có chuyện báo nhanh, có hội nghị thì nhanh chóng quyết định.



Cho dù thời gian chưa tới, chỉ cần người khác tán gẫu liên thiên, Tô Mộng Chẩm cũng sẽ lập tức làm một chuyện, đó là rên rỉ.



Y luôn có nhiều bệnh, thân thể yếu ớt.



Lúc y “dồi dào” cũng “có quyền” nhất, trên người lại có hai mươi bảy loại bệnh, Thụ đại phu vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho y.



Do đó, chỉ cần y vừa rên rỉ, mọi người sẽ cảm thấy một loại “tội lỗi vì lãng phí thời gian còn sót lại của người bệnh nặng này”, vội vàng kết thúc đề tài vô vị, lập tức đưa ra kết luận, kết thúc hội nghị.



Bạch Sầu Phi thì không, hắn lạnh lùng, hơn nữa còn kiêu ngạo.



Hắn không giống như Tô Mộng Chẩm.



Tô Mộng Chẩm lạnh lẽo, nhưng trong nội tâm của y không hề quyết liệt, hơn nữa còn khá ôn hòa.



Bạch Sầu Phi thì lại không ai dám nói tràng giang đại hải trước mặt hắn.



Hắn coi trọng kỷ luật, thậm chí còn muốn người khác đứng để mở hội.



Ngồi khiến cho người ta buông lỏng, đứng thì lời nói sẽ ngắn gọn hơn nhiều.



Khi hắn cho rằng không cần nghe, sẽ lập tức cắt lời của người khác, thậm chí lúc cần thiết, hắn cũng không ngại dùng các loại thủ đoạn bẻ gãy đầu của đối phương.



Thời gian chính là cuộc đời của con người, hắn tuyệt đối không cho phép người khác lãng phí thời gian của hắn.
Dương Vô Tà chỉ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói với Vương Tiểu Thạch:



- Biện pháp của ta, là biện pháp khi không có biện pháp. Ngươi dùng kế của ta, có lẽ sẽ bảo vệ Tượng Tị tháp và Phong Vũ lâu nhất thời không ngã, nhưng lại có thể khiến cho ngươi sau này cùng đường bí lối, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.



Vương Tiểu Thạch cười khổ, sờ sờ môi trên của mình:



- Xem ra ta thật sự nên để râu.



Vào lúc này cảnh này, hắn lại nghĩ đến chuyện để râu.



Điều này khiến cả Dương Vô Tà cũng ngẩn người:



- Để râu?



- Nhân trung * của ta quá mỏng, sợ không có hậu phúc, tiên sư từng bảo ta để râu, có thể ngăn cản kiếp nạn…



Dứt lời, Vương Tiểu Thạch lại vài Dương Vô Tà một cái thật sâu:



- Cho dù Tiểu Thạch có kết quả như thế nào, tối nay Tiểu Thạch vẫn muốn thành tâm thỉnh giáo, xin tiên sinh nói rõ đạo lý.



* Trung điểm nằm giữa mũi và môi.



Dương Vô Tà hít một hơi thật sâu, thong thả nói:



- Cũng chưa chắc đã không có kết quả tốt, chỉ là chuyện sau này phải xem nhân duyên gặp gỡ, lòng người ý trời rồi.



Sau đó y mới nói:



- Trước tiên ngươi phải tìm được một người đức cao vọng trọng, có thể khiến mọi người tin phục…



Nói tới đây, y bỗng nhiên muốn nói lại thôi, nhìn mọi người chung quanh một lần, sau đó mới nói từng chữ, từng chữ:



- Để thay thế ngươi.



Mọi người vừa nghe, dĩ nhiên là kinh ngạc. Chợt thấy ánh mắt sắc bén của Dương Vô Tà như một vệt sáng lạnh từ trong mí mắt sâu quét qua mọi người một lần, những người có mặt đều có cảm giác như bị lưỡi đao phớt qua.



- Chỉ là, nơi này không ai có bản lĩnh như vậy…



Dương Vô Tà hừ một tiếng, cũng không biết là cười hay thở dài, nói thêm một câu:



- Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ta.



Lúc này, đám người Thương Sinh Thạch truyền báo, Trương Thán đã trở về.



Ôm một thiếu nữ hôn mê bất tỉnh hấp hối trở về.