Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 31 : Giận cười, khẽ cười, mỹ nhân cười, xin chớ chê cười

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


Trượng pháp của Phùng Bất Bát chỉ có một yếu quyết, đó là đập.



Bà vừa đánh, thân thể vừa liên tục xoay tròn. Hễ nơi trượng phong của bà quét qua, tất cả đều tan tác giống như bẻ gãy cành khô.



Bà vừa múa trượng như gió, tóc tai bù xù, vừa không ngừng rít lên. Người không biết còn tưởng rằng bà đã phát điên, thực ra đây cũng là phương pháp mà bà dùng để hạn chế và chấn nhiếp kẻ địch, khiến kẻ địch tâm thần rối loạn, bà có thể chiếm được lợi thế.



Thậm chí đuổi tận giết tuyệt giành thắng lợi.



Loại chiến thuật này vốn chỉ thuộc về những đại hán trời sinh cao lớn, mới có thể dùng thế bức người, nhưng Phùng Bất Bát lại tài cao gan lớn, chẳng những dám dùng, hơn nữa còn có thể dùng thân hình nhỏ gầy của bà phát huy một cách mãnh liệt nhất.



Bà dùng tính tình vận dụng trượng thế, chứ không phải dùng thân hình.



Trần Bất Đinh thì lại khác.



Phu nhân Phùng Bất Bát của y sử dụng trượng pháp chí cương chí mãnh, còn trảo pháp của y lại chí âm chí nhu, càng hết sức ác độc.



Y cũng giống như phu nhân của mình, cũng có binh khí thành danh.



Binh khí của y là một cây vuốt gà bằng thép tinh co (chỉ một thước bốn tấc) duỗi (dài tám thước) tự nhiên.



Vuốt của y chuyên đánh vào chỗ hiểm và tử huyệt của người khác.



Y liên tục vặn gãy cổ và đầu người, cũng vặn đứt tứ chi của kẻ địch, ngay cả lỗ tai, háng, mười ngón tay, mười ngón chân, không thứ gì nó chạm vào mà không bị xoắn nát.



Y dùng tay phải cầm vuốt, còn tay trái trống không.



Nhưng tay trái trống không lại sử ra ưng trảo, hổ trảo, báo trảo, kê trảo, thứu trảo, lực sát thương còn lớn hơn tay cầm vũ khí.



Y và Phùng Bất Bát hợp sức tấn công Ngô Kỳ Vinh, cộng thêm “Song Diệp” của Hoa Khô Phát.



Nhưng Ngô Kỳ Vinh vẫn tiến lên phía trước.



Mặc dù hắn tiến tới đã chậm hơn trước, nhưng vẫn đang tiếp tục đi.



Hai tay của hắn cũng phát ra một loại màu sắc sặc sỡ, dần dần biến thành màu tím.
Nguyên nhân Ngô Kỳ Vinh thu tay rất đơn giản, hắn thích nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.



Hắn cũng không phải quá háo sắc, ít nhất chưa bao giờ vì tính dục và cậy vào một thân võ nghệ của mình khi dễ bất kỳ cô gái nào, chiếm tiện nghi của bất cứ nữ nhân nào.



Hắn luôn cảm thấy nữ nhân xinh đẹp là thuần khiết nhất, giống như kỳ thạch trong hang động năm đó hắn tu luyện tuyệt thế chưởng pháp, lấp lánh xinh đẹp và thánh khiết nhất.



Từ khi xuất đạo đến nay, hắn luôn không đành lòng giết nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.



Cũng không biết vì sao, đối với nữ nhân, hắn luôn có một loại cảm giác ôn nhu, hơn nữa còn có một sự thân thiết và thân thiện rất lớn.



Hắn thậm chí hận mình vì sao không phải sinh ra làm nữ nhân, lại bất hạnh làm một tên nam tử xấu xí.



Cho nên, hắn chợt thấy nụ cười của cô gái xinh đẹp này, vẻ mặt kiều diễm mang theo hờn trách, còn nhắm mắt dẩu đôi môi đỏ mọng chịu một chưởng của mình, một chưởng này của hắn lại không đánh xuống được.



Ôn Nhu thấy một chưởng kia của đối phương không đánh tiếp, hơn nữa tiếng nhạc đã biến mất, nhưng mùi thơm vẫn còn, nàng thất vọng nói:



- Chưởng pháp gì vậy? Âm thanh thật êm tai, hơn nữa còn thơm quá.



Ngô Kỳ Vinh lại có phần xấu hổ nói:



- Là Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng, xin cô nương chớ chê cười.



Ôn Nhu đang định trả lời, chợt nghe hai tiếng “két” vang lên, trước mắt chợt tối sầm lại.



Hóa ra lại có một người lướt vào.



Người này mặc áo bào đỏ, tóc trắng sáng ngời, nói chuyện như sấm vang, chính là thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành:



- Tên này rất khó đối phó, chúng ta đóng cửa bắt đầu đánh chó, trước tiên đánh bại hắn rồi hãy nói!



Nguyên lai Ôn Mộng Thành biết Kinh Đào Thư Sinh khó giải quyết, chỉ sợ tri giao Hoa Khô Phát, lão hữu Bất Đinh Bất Bát và con gái của cố nhân Ôn Nhu bị thua thiệt, cho nên mới xông vào, trước tiên đóng cửa hợp sức giết chết đại địch số một này.



Lần này, cửa đã đóng chặt, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát, Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát cộng thêm Ôn Nhu, năm người đối phó với một “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh.