Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 7 : Giấc ngủ không tỉnh

Ngày đăng: 14:09 18/04/20


“Xuýt… phù…”



Đường Bảo Ngưu đang vươn vai.



Hắn vươn vai phồng ngực, nắm tay gần như đấm vào lồng ngực nhỏ gầy của Phương Hận Thiếu.



Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái.



Đường Bảo Ngưu lại hắt hơi.



“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!”



Hắn hắt hơi một cách không hề nể nang, có một chút nước mũi và bọt bắn vào trên vạt áo của Phương Hận Thiếu.



Trước giờ Phương Hận Thiếu vốn thích sạch sẽ, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.



- Ngươi không cảm thấy ngay cả lúc vươn vai, hắt hơi cũng khoa trương hơn người sao?



Phương Hận Thiếu tức giận hỏi:



- Ngươi có biết mình giống cái gì không?



- Buổi sáng mũi của ta nhạy cảm, nhất là đối với khí trời nhiều sương, lúc lạnh lúc ấm…



Nửa câu đầu Đường Bảo Ngưu nói rất đắc ý, nửa đoạn sau lại chuyển sang tò mò:



- Ta giống như cái gì? Đại nhân vật? Con voi? Con báo? Hay là Vi Thanh Thanh Thanh, Long Phóng Khiếu, Lưu Độc Phong? Cơ Diêu Hoa? Gia Cát Tiểu Hoa?



- Ta khinh!



Phương Hận Thiếu mắng:



- Ngươi chỉ giống…



- Cái gì?



Đường Bảo Ngưu vươn đầu hỏi giống như dò xét.



- Ngươi giống như…



Phương Hận Thiếu chậm rãi kết câu:



- Gad zad. (tiếng Quảng Đông, không có từ Hán Việt tương ứng nên giữ nguyên)



- Gad zad?



Đường Bảo Ngưu nhất thời không hiểu ý.



- Ý của nó chính là con gián.



Phương Hận Thiếu chỉ sợ hắn nghe không hiểu, lập tức bổ sung, giải thích, suy diễn và chú thích:



- Ta nói ngươi giống như con gián đáng ghét đáng khinh, vướng tay vướng chân.



Đường Bảo Ngưu lại không tức giận.



Hắn vuốt cằm, lẩm bẩm một câu.



- Cái gì?
Trước khi đi y còn nói một câu:



- Tự thu xếp ổn thoả đi, huynh đệ, không nên khiến cho các đồng đạo dũng cảm quan tâm đến an nguy của các ngươi phải thất vọng.



Vì vậy, hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu được giải hết huyệt đạo, trải qua buổi tối này một cách “bình yên”.



Chỉ là Đường Bảo Ngưu có thể ngủ, nhưng Phương Hận Thiếu lại không thể.



Đối với bọn họ, buổi tối hôm nay, bọn họ không muốn nhìn thấy trời sáng nhất.



Giấc ngủ lần này, bọn họ không muốn tỉnh dậy nhất.



Bởi vì sau khi tỉnh lại, sẽ phải đối mặt với một “giấc ngủ không tỉnh”.



Chém đầu.



- Cả đêm nay không ngủ, ta đã suy nghĩ rất nhiều.



Phương Hận Thiếu thở dài xa xăm nói:



- Ta nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Ta vẫn chưa dốc sức, giúp đỡ Thẩm lão đại được bao nhiêu, cũng chưa từng giúp Vương Tiểu Thạch làm chuyện gì, ta thật hối tiếc.



Sau đó giọng nói của hắn càng lúc càng trầm thấp:



- Ta cũng nghĩ tới Minh Châu, nàng…



Đường Bảo Ngưu chớp chớp cặp mắt to, giống như ngây dại.



- Ta ngủ một giấc thật say, chẳng nghĩ tới gì cả…



Hắn đau lòng nói:



- Nhưng mà, ngươi nói như vậy, lại khiến cho ta nhớ đến Chu Tiểu Yêu…



- Tiểu Yêu nàng…



Nói đến đây, đại hán Đường Bảo Ngưu tiên sinh to xác như thế lại nghẹn ngào:



- Ta còn chưa theo đuổi được cô gái này…



Sau đó hắn lại không nhịn được khóc lóc om sòm, kêu trời kêu đất, đấm ngực cào gan, khóc ướt cả chiếc khăn tay xinh đẹp trong vạt áo của hắn:



- Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, chúng ta vĩnh biệt rồi…



Tiếng khóc này lại cắt đứt ưu tư và tình cảm của Phương Hận Thiếu.



Hắn trố mắt một hồi, sau đó mới hậm hực gắt:



- Con trâu này, ngay cả khóc cũng lậm tình hơn người khác!



Lúc này, tiếng chìa khóa vang lên.



Cửa đã mở.



Giờ đã đến.



Sau khi cửa mở ra, người còn chưa xuất hiện, sương mù buổi sáng đã nhẹ nhàng bước chân vào.