Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 70 : Công tử còn thuần còn trắng hơn hoa sen

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm ám toán thất bại, lập tức muốn rời đi.



Ít nhất, dáng vẻ của bọn họ là muốn đi, phải đi.



Nhưng Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu lập tức ngăn cản.



Bọn họ đã sớm chờ đợi người mai phục ám toán.



Nhưng bọn họ làm sao biết có người ám toán?



Nguyên nhân rất đơn giản, người phát hiện ra chuyện này là Hà Tiểu Hà.



Lúc nàng quát mắng La Bạch Ái đang ẩn nấp nghe lén, đã phát giác hai người tuyết kia lầm tưởng hành tung của mình đã bị nhìn thấu, khẽ run lên một chút.



Cái run này đã làm rơi mấy miếng tuyết đọng.



Như vậy là đủ rồi.



Hà Tiểu Hà lại không biến sắc.



Nàng trước tiên phát ra ám hiệu. Trên giang hồ có các loại ám ngữ khác nhau, Hà Tiểu Hà mấy năm ở trong lầu Khổng Tước cũng không uổng phí.



Ám ngữ của nàng lại không phải từ trong miệng phát ra. Nàng một mặt tán gẫu tâm sự với Ôn Nhu, một mặt dùng than viết mấy chữ.



Nàng cầm tờ giấy trong tay, thừa dịp cho chim ăn ngũ cốc, giao cho Quai Quai ngậm bay đi.



Quai Quai chính là con chim yêu quý của Vương Tiểu Thạch, nó dĩ nhiên bay đến chỗ Vương Tiểu Thạch. Cho nên Vương Tiểu Thạch lập tức chạy tới biệt viện trong chùa này.



Hà Tiểu Hà mượn cớ rời khỏi, lại báo cho Phương Hận Thiếu.



Phương Hận Thiếu hội hợp với Vương Tiểu Thạch, nhiệm vụ của hắn không phải bảo vệ Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng không cần thư sinh đọc sách quên chữ này bảo vệ, nhưng có hắn ở đây, Ôn Nhu sẽ an toàn hơn một chút.



Ngoài ra Hà Tiểu Hà còn đi gọi Lương A Ngưu đến.



Bọn họ muốn bày thiên la địa võng để bắt người.



Bắt hai “người tuyết”.



Cho nên, “Thiết Thụ Khai Hoa” vừa mới ra tay, Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu lập tức xuất hiện.
Vạt áo rũ xuống, lộ ra không phải bộ ngực mà là một thanh đao lạnh.



Tóc đen phất qua, mới tránh khỏi, nỏ trên lưng đã gắn tên, bắn thẳng vào đầu.



Lúc này chống đỡ một chưởng của nàng, cánh tay cảm thấy đau, đã trúng phải mũi nhọn dưới cổ tay của nàng.



Lập tức, Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm đều giống nhau, trên trán đã nở hoa.



Hoa mồ hôi.



Bốn người vừa giao thủ, lập tức có thể thấy được cao thấp, cục diện nguy hiểm không ngừng sinh ra.



Nếu không phải còn có một biến hóa tiếp theo, “Thiết Thụ Khai Hoa” rất có thể sẽ thua bởi tay A Ngưu Tiểu Hà.



Biến hóa đó là hoa.



Hoa sen.



Đóa hoa sen vừa lớn vừa thuần khiết giữa ao, đột nhiên rời khỏi mặt nước bay lên trời, trở thành hoa bay.



Trong ao sen chợt có một người nhảy ra.



Một vị công tử bột.



Áo của hắn tuy đã ướt đẫm, nhưng lúc hắn nhảy ra khỏi ao nước đục này, vẫn là ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, đôi môi đỏ thắm, mắt như mắt phượng, thần khí an nhàn, tâm tình bình hòa. Lúc hắn phi thân lên, động như thỏ chạy, khuôn mặt vẫn tĩnh như xử nữ, thậm chí còn trắng, còn thuần, còn đẹp, còn tiêu sái hơn so với đóa hoa sen trắng kia.



Hắn vừa xuất hiện liền ra tay, từ sau lưng ba người Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu ra tay.



Hắn vừa ra tay thì một người khác cũng lập tức ra tay.



Vương Tiểu Thạch.



Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không ra tay.



Hắn không ra tay là vì hắn phải đợi người này ra tay.



Hiện giờ hắn cuối cùng đã chờ được, cho nên hắn cũng ra tay.