Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 74 : Hòn đá bị thương

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Vương Tiểu Thạch cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lặng lẽ cúi người, nhặt những mảnh đá vỡ.



Thần sắc của hắn quý trọng như vậy, bi thương như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương, giống như đó không phải đá mà là con của hắn.



Ngay cả Ôn Nhu luôn thích trêu đùa, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, lúc này thấy vậy cũng không khỏi có phần cảm động.



- Đá cũng có sinh mệnh.



Trong giọng nói của Vương Tiểu Thạch tràn đầy áy náy và thương tiếc:



- Nó có tình cảm.



Phương Ứng Khán lại rất thành khẩn nói:



- Xin lỗi, nó quá mạnh, ta thu thế không được, đã đánh vỡ nó.



Hắn thực ra không phải thành khẩn, mà là kính trọng.



Hắn kính trọng Vương Tiểu Thạch kính trọng hòn đá của mình, bởi vì đá chính là thần binh lợi khí của Vương Tiểu Thạch.



Một kiếm thủ giỏi nên xem kiếm của mình như tính mạng.



Vương Tiểu Thạch đối với đá của hắn cũng có loại tình cảm này.



Điểm này Phương Ứng Khán hiểu rõ, cho nên hắn tôn kính.



- Vì cứu người.



Giọng nói của Vương Tiểu Thạch vẫn rất bi thương:



- Ta đành phải hi sinh nó. Mỗi hòn đá đều khác nhau, tinh thạch là hiếm thấy nhất trên thế gian, bể một khối thì ít đi một khối.



Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Ứng Khán:



- Kiếm của ngươi cũng là kiếm tốt, nó đã bị thương, ngươi nên giữ gìn nó cho tốt.



- Đúng vậy.



Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói:



- Cảm ơn.



- Tại sao ngươi lại tới đây?



Vương Tiểu Thạch hỏi.



- Vì muốn bức ngươi ra tay.



Phương Ứng Khán đáp.



Vương Tiểu Thạch cười khổ:



- Vì muốn bức ra quân bài sát thủ của ta, các ngươi không ngại đường xá xa xôi chạy đến đây?



Phương Ứng Khán nhướng mày:



- Cũng để xem thử có thể giết được ngươi hay không. Nếu ta có thể giết ngươi, vậy tên của ta cũng có thể đổi rồi.



Vương Tiểu Thạch cảm thấy hứng thú:



- Đổi tên? Đổi tên gì? Phương Ứng Khán, không phải mọi người đều nên nhìn ngươi cho kỹ sao?



Phương Ứng Khán cười:



- Chỉ cần mọi người đều nhìn vào ta, ta càng nên đổi tên.



Vương Tiểu Thạch nói:
- Đó là ngươi, Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường và Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh mới vào kinh.



Đoạn sau của hắn càng bí ẩn:



- Ba người các ngươi đều có liên quan đến lực lượng của thủy tinh.



Vương Tiểu Thạch dường như cũng cảm thấy ngạc nhiên:



- Hả?



- Ta vẫn luôn hoài nghi hòn đá mạnh nhất của ngươi là đá thủy tinh.



Phương Ứng Khán vui vẻ mỉm cười:



- Điểm này ta không đoán sai.



- Ngươi không đoán sai.



Vương Tiểu Thạch thẳng thắn thừa nhận:



- Nghe nói Dục Tiên Dục Tử chưởng của Ngô Kinh Đào là luyện thành trong động đá thủy tinh, linh lực của thủy tinh đã tăng cường chưởng công của hắn.



- Trên cổ Địch Phi Kinh vẫn luôn đeo tinh thạch, mà hắn vẫn luôn không để lộ tài năng, cũng không ai biết thực lực của hắn.



Phương Ứng Khán thở dài nói:



- Ngày đó Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp, nếu không phải đã đánh giá thấp Địch Phi Kinh, hắn cũng sẽ không dùng Kinh Thần chỉ bắn bể pha lê tinh thạch trên cổ Đê Thủ Thần Long. Chỉ cần hắn không chọc giận nhân vật thần bí khó lường này, nói không chừng khi Tô Mộng Chẩm và Lôi Thuần phản chiến, bao vây Kim Phong Tế Vũ lâu, Địch Phi Kinh giúp hắn một tay, chưa chắc đã bỏ mạng đương trường.



Vương Tiểu Thạch liếc Lôi Mị một cái, nói:



- Bạch nhị ca vốn cũng không đáng chết.



Phương Ứng Khán nói:



- Kiếm pháp của Lôi Mị rất tốt.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Nàng ám toán người khác cũng chọn thời cơ rất chuẩn.



Phương Ứng Khán:



- Cho nên, hôm nay nếu hai chúng ta liên thủ đấu với ngươi, ngươi có bao nhiêu cơ hội sống sót?



Vương Tiểu Thạch lại nói:



- Nếu như biết, vừa rồi ngươi cũng không cần dừng tay.



Hắn lập tức bổ sung một câu:



- Vừa rồi ngươi căn bản sẽ không thu kiếm, nếu như hai ngươi có thể tận tâm tận lực liên thủ.



Nghe được câu này, công tử hầu gia như khắc từ phấn ngọc, trên gò má như tuyết ngọc đột nhiên hiện lên hai đóa mây đỏ.



Ngay cả mắt của hắn cũng biến thành màu vàng.



Tay đã đặt lên chuôi kiếm.



Vỏ kiếm lại loáng thoáng nhìn thấy tơ máu, giống như trong vỏ không phải kiếm, mà là một thanh, cây, nhánh máu có sinh mệnh đang vui mừng nhảy nhót.



Đó là máu bên ngoài cơ thể Phương Ứng Khán.



Kiếm màu máu.



Máu hình kiếm.