Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 76 : Không xin tha thứ

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hỏi lần thứ hai:



- Ngươi không ngại đường xá xa xôi đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?



Phương Ứng Khán nói:



- Đương nhiên là vì ngươi.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Vì ta?



Phương Ứng Khán nói:



- Thái Kinh quyết tâm muốn đuổi giết ngươi, hắn treo thưởng vạn lượng hoàng kim, cộng thêm không ít lợi ích. Hiện nay thiên hạ các phái, hai phe hắc bạch, hảo hán hào kiệt muốn lấy thủ cấp của ngươi đã nhiều không kể xiết.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Người vì điểm này mà động tâm muốn lấy đầu của ta, có vô số kể, nhưng nếu khiến cho tiểu hầu gia trèo đèo lội suối, không ngại đường xa động thân, động thủ, nhất định có nội tình khác.



Phương Ứng Khán nói:



- Có lẽ, ta cũng muốn giết ngươi. Có lẽ, ta muốn tới đây giúp ngươi, kết giao bằng hữu với ngươi.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Có lẽ, Thái Kinh muốn tiểu hầu gia đích thân xuất thủ, muốn người của tập đoàn Hữu Kiều tỏ rõ thái độ với ta…



Phương Ứng Khán bật cười nói:



- Vậy cần phải dùng tới ta sao? Mễ công công cũng có thể đi chuyến này giúp ta.



Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:



- Đúng là cao thâm khó lường.



Ánh mắt Phương Ứng Khán đột nhiên biến đổi:



- Vương Tiểu Thạch không cần quá khiêm tốn, ta thấy lúc ngươi nói không hiểu, trong lòng đã sớm hiểu rõ hơn bất cứ ai trên đời này. Có điều mọi người đều là người thông minh, thứ nên hiểu thì sẽ có một ngày hiểu được…



Sau đó hắn nhìn Vương Tiểu Thạch xá dài:



- Từ biệt tại đây, chỉ xin trách móc, không xin tha thứ.



Dứt lời liền cười ha hả, nắm tay Lôi Mị rời đi.



Lôi Mị uyển chuyển đi theo, lúc sắp rời đi còn ngoái đầu nhìn lại, không biết là nhìn Ôn Nhu hay Vương Tiểu Thạch, duyên dáng cười một tiếng.



Lúc này nàng đã cột lại mái tóc dài, mái tóc được buộc lên làm lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, eo nhỏ vừa tay, phong tư ngay ngắn động lòng người, đi cùng với Phương Ứng Khán thanh nhã giống như một đôi người ngọc.



Phương Ứng Khán đã đi.




Một lúc sau Hà Tiểu Hà mới có thể đứng lên, trên trán có thêm một lớp mồ hôi mỏng.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Là mấy chỗ Thần Môn, Giao Cảm, Suất Cốc đau nhói sao?



Lúc này Hà Tiểu Hà mới thở dốc:



- Không, ngay cả Đầu Duy, Bản Thần, Dương Bạch cũng có cảm giác đau nhói.



Vương Tiểu Thạch trầm ngâm một lúc mới nói:



- Huyết Hà chỉ pháp của Phương Ứng Khán đã dung hợp với Nhẫn Nhục thần công, hiện giờ lại kết hợp với chỉ kình Vô Chỉ chưởng và Lạc Phượng trảo, đúng là âm độc khó phòng, không dễ tiêu tan.



- Chết thì chết, chẳng có gì ghê gớm.



Hà Tiểu Hà hoài nghi cười lạnh nói:



- Nhưng hắn từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì muốn khiến cho chúng ta không đề phòng trúng hai chỉ của hắn sao?



Chợt nghe một người nói:



- Hắn tới đây, tập đoàn Hữu Kiều phải giao cho Mễ công công một mình nắm giữ, nếu không có lợi ích to lớn, hắn yên tâm được sao? Đáng để hắn đi chuyến này sao?



Người lên tiếng là Đường Thất Muội, giọng nói rất lạnh lẽo.



Đám người Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu không thấy hắn thì thôi, vừa thấy thì lập tức lửa giận bốc lên tám trượng, nếu không phải ngày thường có phần sợ hãi, bọn họ đã sớm nhào qua đánh hắn một trận rồi.



Lương A Ngưu lầu bầu nói:



- Lúc cần đến thì ngươi không đến, hỏi cái con mẹ ngươi, kẻ địch chạy sạch rồi mới đến?



Phương Hận Thiếu cũng lẩm bẩm nói:



- Vừa rồi nếu ngươi có ở đây, cho hắn một mũi tiêu độc, nói không chừng hắn sẽ đại tiện không nổi, tiểu tiện không ra, mọi người yên ổn.



Vương Tiểu Thạch vội nói:



- Là ta bảo Thất ca chăm sóc Đường cự hiệp, không tới lúc cần thiết thì đừng hiện thân.



Đường Thất Muội không để ý tới hai người Phương, Lương, chỉ nói ra suy nghĩ:



- Có điều, hiện giờ anh hùng hảo hán trong kinh sư đều hận Mễ Thương Khung thấu xương, bởi vì hắn đã giết Ôn Bảo, cũng giết chết Trương Tam Bá.



Vương Tiểu Thạch đã hiểu những lời này của Đường Thất Muội có ý gì.



Cũng vì như vậy, cho nên Phương Ứng Khán mới có thể không e ngại rời khỏi kinh sư, muốn làm gì thì làm.



Bởi vì Mễ Thương Khung đã trở thành mục tiêu công kích, không thể làm một nhân vật lãnh đạo cao thủ tinh anh trong triều đình, quân đội, lục lâm, võ lâm, giang hồ, phố xá.