Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 91 : Kẻ ngốc không biết kiếm tiền

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Đoàn người Vương Tiểu Thạch đến Nhận Chân Sạn này, đó là chuyện ba ngày sau khi bị tập kích tại rừng đen.



Mấy ngày nay bọn họ trèo đèo lội suối, rất mệt mỏi.



Bọn họ nhóm lửa ngủ ngoài trời, nghỉ trên cây và trong hang động, cả tháng gần như ăn không ngon, ngủ không yên, không được nghỉ ngơi.



Cuối cùng bọn họ đã tới nơi này, Nhận Chân Sạn.



Tam Cô đại sư và Ôn Lục Trì vốn quen biết.



Vương Tiểu Thạch và Nhận Chân Sạn dường như cũng có ngọn nguồn.



Cho nên bọn họ đi tới nơi này, giống như trở về nhà, trở về quê hương.



Trên thực tế, nơi này cũng cách quê nhà của Vương Tiểu Thạch không xa.



Ai cũng biết đi qua huyện Kim Bảo là trấn Mỹ La, đến Mỹ La rồi, Bạch Tu viên trước kia Thiên Y Cư Sĩ từng dạy Vương Tiểu Thạch học nghệ còn xa hay sao?



Chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch chọn tuyến đường chùa Lục Long, rừng đen, Nhận Chân Sạn… là vì muốn trở lại nơi hắn sinh ra và xuất thân, ở nơi đó ôn lại chuyện cũ?



Người ở trên đời, luôn có một nơi để hắn nương thân, để hắn nghỉ ngơi.



Chỉ là nơi dừng chân này ở đâu? Cho dù chỉ là một tấc vuông, chỉ cần có, vậy thì trên đường đời mưa gió thê lương, núi non cách trở, có thể để xuống gánh nặng, bỏ xuống hành lý, nghỉ ngơi dưỡng sức, suy xét thả lỏng bản thân, ổn định tinh thần, một lần nữa đi đối diện với khiêu chiến đả kích.



Nếu như ngươi đã có một tấc vuông này, cho dù là trong nhà, trong lòng hay trong đầu, đó đều là chuyện tốt, chúc mừng ngươi. Nhưng nếu như ngươi không có, hãy mau mau bồi dưỡng,tìm kiếm, tổ chức một nơi như vậy, nếu không dưới áp lực và đả kích quá độ, tâm lực của ngươi sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi suy kiệt.



Con người quý giá nhất là sức khỏe.



Con người quan trọng nhất là vui vẻ.



Con người phải nhẹ nhõm mới có thể vui vẻ.



Con người vui sướng nhất là lúc ban phát.



Hiện giờ Vương Tiểu Thạch rất vui vẻ, bởi vì hắn luôn có thể duy trì sự nhẹ nhõm, hơn nữa lúc này hắn đang ban phát.




- Các ngươi xem, nơi này có thịnh vượng không?



Ban Sư đương nhiên không cần nhìn liền trả lời:



- Người thật nhiều, quả là chật như nêm cối.



Vương Tiểu Thạch gợi ý:



- Chủ khách sạn chỉ chu đáo một chút, chiếu cố khách tốt hơn một chút, đã thu hút được nhiều khách như vậy. Hơn nữa còn gián tiếp tương truyền, bia miệng càng nhiều, lời đồn càng tốt, nhờ vậy kiếm được không ít tiền, lại dùng số tiền này để mở rộng kinh doanh, tăng cường phúc lợi. Kết quả là khách được lợi, chủ quán lời, không phải là hai nhà tiện nghi, mọi người cao hứng sao?



La Bạch Ái nghe vậy, vẫn muốn “biết sai nhưng không sửa” hỏi:



- Khách sạn này và chủ khách sạn ngốc này… có thể kiếm lời sao?



Vương Tiểu Thạch cười nói một câu như vậy:



- Có thể kiếm lời. Đương nhiên là có thể lời. Hàng năm còn lời không ít, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Nên nhớ, trên đời này không có kẻ ngốc biết kiếm tiền.



Trên đời không có kẻ ngốc biết kiếm tiền, giống như trên đời không có kẻ cho không ngươi giang sơn, không có vĩ nhân trước giờ chưa từng vượt qua khó khăn, không có bữa trưa ăn không trả tiền…



Nhưng vẫn có ngoại lệ.



Trên đời dù sao cũng có người mù trừng mắt, có dối trá dù sự thật đặt ở trước mắt vẫn có thể xuyên tạc, người câm có miệng lại không thể nói (thật).



Là có.



Thậm chí thỉnh thoảng cũng có cơm trưa ăn không trả tiền.



Còn có người tự nhiên đưa cho ngươi giang sơn.



Giống như ngôi vị hoàng đế đời trước truyền đời sau. Đương nhiên, cũng có rất nhiều hoàng đế và lãnh tụ, dường như chỉ mong sao phá hủy cơ nghiệp mà mình đã củng cố mới cam tâm, hành vi của bọn họ cũng giống như đem giang sơn dâng tặng cho người khác.



Không phải sao?