Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 95 : Một cây hoa đào ngàn đóa đỏ

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Vương Tiểu Thạch bất giác khẽ ngây ra.



Chợt nghe Ôn Nhu lại nói:



- Ta cảm thấy ngươi rất giống ba ba của ta.



Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức giật mình, đây là giống ai không giống, giống như ba ba của nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, vội nói:



- Giống như cha cô?



Giọng điệu đầy vẻ không dám tin.



- Không phải sao?



Ôn Nhu thành thật nói:



- Cha ta bình thường đối với ta cũng hết sức chiều chuộng, ta muốn gì người cũng cho ta, ta nói gì người cũng theo ta. Nhưng vào thời điểm quan trọng, nguyên tắc, người lại nghiêm mặt, sầm mặt, nói gì cũng không nhường một bước, khi đó lại đến phiên ta nhường người theo người. Ngày đó tại chùa Lục Long, ta cố ý chế giễu tên tiểu nhân gian xảo họ Phương kia, lại bị ngươi quát mắng, khiến ta bị dọa thiếu chút nữa đã khóc lên. Giây phút đó, ta còn tưởng rằng cha đã tới, hung như vậy, dữ như vậy.



Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hiểu, không nhịn được cười ngây ngô, ngượng ngùng nói:



- Cha cô hung dữ là vì muốn tốt cho cô. Ta đúng là… là ta không tốt, đã hù dọa cô.



Ôn Nhu xa xăm hỏi:



- Ngày đó vì sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy?



Vương Tiểu Thạch bởi vì vội vàng, ngay cả mồm miệng trước giờ vốn rõ ràng cũng trở nên lộn xộn:



- Đó là vì Phương tiểu hầu gia kia… con người của hắn lòng dạ rất sâu, không xúc phạm được. Ta không muốn cô đắc tội với hắn. Hắn tự xưng là “Phương Thập Thanh”, vốn là một loại kiêu hãnh cực cao. Đối với mục tiêu cả đời của hắn, không cho phép người khác cười nhạo khinh nhờn. Ta sợ cô chế giễu hắn như vậy, sẽ rước họa vào thân… Không, đều do ta không tốt, không nên quát mắng cô, ta…



Ôn Nhu thong thả thấp giọng nói:



- Ta cũng biết ngươi tốt với ta.



Chợt ngước mắt.



Sóng mắt như ánh sao ôn nhu.



Ánh sao ôn nhu, lóng lánh tịch mịch.



Ngẩng mặt.



Gương mặt thanh tú kia phản chiếu màu hoa, còn đào hoa hơn hoa đào.



Hoa tàn mỹ lệ, tự thành ánh chiếu.



Nàng chợt kêu một tiếng:



- Ba ba!




Ôn Nhu ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp đáng thương nhìn hắn, đợi hắn lên tiếng.



Vương Tiểu Thạch dùng tay nhéo nhéo gò má ngọc của nàng, không đành lòng trêu chọc nàng, liền trước tiên nói một chữ:



- Yêu.



Sau đó hắn lại nói tiếp:



- Yêu cô là một loại thất bại.



Ôn Nhu cười lên, lại dùng đầu cọ sát vào ngực Vương Tiểu Thạch, giống như con mèo làm nũng. Nàng ngọ nguậy một lúc mới yên tĩnh lại, giống như hạ quyết tâm nói:



- Nguyên nhân hận hắn là vì ta kiêu ngạo



Nàng còn xa xăm nói một câu:



- Chỉ có ngươi mới thật lòng yêu quý sự kiêu ngạo của ta, để cho ta tiếp tục kiêu ngạo.



Vương Tiểu Thạch bị nàng ôm đến ý loạn tình mê, tâm tình còn đang bay bổng, khẽ vuốt ve mái tóc nơi cổ nàng, nói rõ ràng:



- Nguyên nhân thất bại của ta là thích cô, nhưng nếu như có thể tiếp tục thích cô, sao ta lại phải sợ thất bại?



Ôn Nhu một lần nữa yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên.



Lần này, ngay cả tóc mây, tóc mai đều rối loạn, quấn vào nhau trên vầng trán thanh tú và gò má ngọc. Nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, khả ái kêu lên một câu:



- Ba ba…



Còn đặc biệt kéo dài giọng nói.



Sau đó nàng bổ sung một câu:



- Yêu ta thì phải quen thương tâm, biết không?



Vương Tiểu Thạch lại ôm chặt nàng một chút.



Nàng cũng ôm chặt Vương Tiểu Thạch, giống như muốn ôm một đời một kiếp, ba đời ba kiếp, bảy đời bảy kiếp.



Lại một cơn gió thổi tới.



Ngàn hoa không tiếng sa chân rơi xuống.



Cơn gió này thật sự quét dọn sạch sẽ bầu trời, đang chờ màn đêm tới bao trùm thu dọn những gì còn sót, chỉ để lại hoa đỏ đầy đất dưới cây.



Hoa rơi vô thanh.



Hoa rơi đầy đất.