Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 98 : Đào (trốn)

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Ôn Nhu lại từ từ nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực.



Mí mắt của nàng rất hạnh, lông mi rất cong.



Nàng khép hai tay lại, vai ngọc hơi nhô lên, bộ ngực bị kẹp giữa vai và nách cũng hiện lên một đường cong ưu mỹ, đường nét từ vai đến cổ càng nhỏ dài đều đặn. Dưới cây hoa đào, trong ánh sáng thấp thoáng của đom đóm, lại đem vẻ đẹp và quyến rũ thuần khiết và mê hoặc nhất hợp lại làm một.



Vương Tiểu Thạch nhìn thấy có một loại cảm giác rung động lòng người, nhìn ra được vóc người và tướng mạo của nàng đều rất đẹp. Hắn lại có phần hoài nghi, mình liệu có loại phúc phận cực lớn này, được sở hữu cô gái xinh đẹp như hoa tươi ngào ngạt, đáng yêu đáng quý này hay không.



Chợt nghe Ôn Nhu dịu dàng nói:



- Ta cầu nguyện cho ba ba, hi vọng lão nhân gia ông ta thân thể khỏe mạnh. Nữ nhi của người chỉ là đom đóm trong gió đêm, bay lung tung khắp nơi, cho đến khi ánh sáng hao hết mới dừng. Người không nên nhớ đến con đom đóm vô tâm không về nhà này…



Đom đóm tràn ngập trời đêm.



Ôn Nhu nói như vậy.



Vương Tiểu Thạch cố nén xúc động trong lòng, lại muốn xoa dịu thương cảm trong lòng Ôn Nhu.



Cho nên hắn cười:



- Ha ha!



Ôn Nhu tức giận trừng mắt nhìn hắn, giống như trách hắn phá hư phong cảnh:



- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao!



Vương Tiểu Thạch cố ý nói:



- Vừa rồi cô nói đến “ba ba”, rốt cuộc là phụ thân của cô trong thành Lạc Dương hay là ta?



Ôn Nhu đấm hắn mấy cái, lại giậm chân:



- Thạch Đầu chết tiệt, cứ thích đùa giỡn! Đùa gì thế? Người ta nói nghiêm túc mà!



Nàng đột nhiên hỏi lại Vương Tiểu Thạch:



- Ngươi thì sao? Nếu như vừa rồi ngươi cầu nguyện với sao băng, ngươi sẽ cầu gì?



Vương Tiểu Thạch thấy Ôn Nhu quả nhiên đã phấn chấn hơn, hắn cũng vui vẻ, trong lòng nghĩ sao nói vậy:
- Cô muốn nghe sao?



Vương Tiểu Thạch ngẩng đầu, ánh mắt trong và sáng.



Ôn Nhu lại nghẹn lời một chút, hỏi lại:



- Có dài lắm hay không? Ta sợ nhất là nghe văn khuyên đời tràng giang đại hải.



Vương Tiểu Thạch vội nói:



- Không dài, không dài. Ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Ta sẽ nói, cô quá xem trọng ta rồi. Nói anh hùng, luận anh hùng, ta thua kém tài trí mưu lược, tư tưởng cao thâm của Tô sư huynh; ta cũng thua kém chí lớn tài cao, hăng hái tung hoành của Bạch nhị ca. Người làm đại sự nhất định phải có quyết tâm không chừa thủ đoạn, không tiếc hi sinh cũng phải đạt được mục đích, trời sinh ta lại không có chí hướng này. Ta chỉ là Vương Tiểu Thạch. Chí nguyện to lớn của ta chỉ là muốn làm một dân chúng nhỏ bé, một bình dân vui vẻ. Giúp được người ta mới ra tay, nếu không ta thà rằng nhường một chút, nhịn một chút. Ta thích đá, nhưng không phải thích những hòn đá rất quý hiếm, thậm chí cũng không nhất định phải đặc biệt. Chỉ cần là một hoa, một cỏ, một cây, một đá, một người, ta đều thích nó, thích sự đặc sắc của nó. Ta thích đá, thích nó ở tại vị trí ban đầu, ta không hề muốn đào nó ra, dời về nhà, sau đó tự mình chiếm giữ nó. Vì vậy ta rất xem thường đương kim thánh thượng Triệu Cát và bè lũ Thái Kinh, vì một tảng đá dưới đáy Thái hồ, vì một cây tùng trên đỉnh Thái Sơn, không tiếc dời sông lấp biển, trèo đèo lội suối, đào khối đá kia, cây tùng kia lên, ngàn dặm vận chuyển, trên đường chết rất nhiều người mới vận chuyển đến hoàng cung, để cho mấy người bọn họ thưởng thức. Chuyện như vậy, ta nghe được cũng cảm thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy bọn họ là những kẻ bất chấp người, bất chấp vật, căn bản không xứng nhìn hoa, thưởng đá, yêu mỹ nhân, ôm giang sơn. Giống như cây hoa đào này, xinh đẹp biết bao, lại muốn cường thế đào gốc, chặt cành, nhổ trồng trong cung để cho bọn họ một người thưởng thức, ba năm người xem. Ta không thể khoan dung cho loại người ích kỷ bất nhân này.



Ôn Nhu cười nhìn hắn, rất tươi cười.



Nhìn rất tán thưởng, cười rất gió xuân.



Cười và nhìn đều rất đào hoa.



Vương Tiểu Thạch không kìm được bị nàng nhìn đến có phần mất tự nhiên, giọng nói hơi rối loạn:



- Cho nên, ngay cả chạy trốn, ta cũng có phương thức của ta, cách nhìn của ta.



Ôn Nhu vươn người tới, đôi tay khẽ đặt lên chân hắn, xa xăm hỏi:



- Ngươi nói xem, phương thức khác biệt như thế nào? Ta nghe.



Trong lòng Vương Tiểu Thạch rung động, nói:



- Ta ở trên giang hồ từng có một hảo hữu, người ta gọi là “Cửu Hiện Thần Long”. Y tính tình hiệp nghĩa, nhưng lại bị thân tín làm hại, chạy trốn vạn dặm, hết sức khổ sở. Trải qua huyết chiến, cuối cùng cũng có thể trở mình. Y xem chạy trốn là rèn luyện trong cuộc đời. Ta thì không, ta xem chạy trốn là một trò chơi. Không lùi nào có tiến? Không đi làm sao tới? Trong đời chuyện không như ý thường tám chín phần mười, chơi thua trò chơi, nên đổi vận may một lần, đừng ngại lánh mặt một chút, lát sau lại đến. Ai cũng muốn thắng, tiếp tục thắng, thắng rồi lại thắng, thế nhưng thế sự há được như ý người? Khốn khốn khổ khổ chạy trốn cũng là trốn, cao cao hứng hứng chạy trốn cũng là trốn. Chạy trốn chỉ là một loại chiến đấu liên tục ở nhiều nơi, thất bại đứng lên mới là anh hùng. Ai nói chạy trốn nhất định phải vắt giò lên cổ, đâm quàng đâm xiên? Ta xem chạy trốn là trò chơi ngươi truy ta đuổi, ta vừa đi vừa chơi, vừa trốn vừa dạo. Biến bất đắc dĩ thành cánh chim, trời cao biển rộng mặc ta bay. Chạy trốn không cần đánh la gõ trống, gào thét xướng ca, nhưng cũng không cần ủ rũ cúi đầu, khẩn trương bất an. Trốn chỉ là một loại phương thức sinh tồn, mặt sau của tiến cũng là biến tấu của công. Ta xem đào (trốn) là đào (quả đào), là hoa nở thành thục mới rơi xuống đất. Không có quả đào hạt đào, nào có cây hoa đào lớn như hôm nay?



Sau đó hắn hỏi Ôn Nhu:



- Cô nói có phải không?



Ôn Nhu phát ra tiếng ngáy, lớn tiếng.



Là cố ý.