Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 106 : Địa bàn của tôi, tôi còn không thể làm chủ hả?

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Tần Lạc tức giận không thôi, bỗng nhiên cảm thấy tự do của mình cũng không còn, lại còn bị theo dõi nữa! Ngẫm lại càng thấy tức giận!



"Em làm việc trái với lương tâm gì rồi hả? Chẳng lẽ cùng bạn học ăn một bữa cơm cũng không được sao? Em còn không có chút quyền lợi tự mình kết giao bạn bè hả?"



Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc nhìn chằm chằm cô, "Không phải bạn trai em sao?"



Tần Lạc có loại kích động muốn đánh anh một đấm, cắn răng nghiến lợi, "Ai nói như vậy, chưa từng thấy qua người nào khốn kiếp như anh!"



Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhảy lên, ý của cô là, mình oan uổng cô sao?



"Không phải tự em nói anh ta là bạn trai em sao?"



"Cái mông! Em nói lúc nào. . . . . ."



Nói được một nửa, Tần Lạc chợt nghĩ đến cái gì đó, ngay sau đó không thể tin nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, "Là Hoắc Cẩm Dương nói cho anh sao?"



Hoắc Kỷ Thành nhướng đuôi lông mày, "Nếu không còn có ai?"



Tần Lạc không biết làm sao liếc mắt, "Tại sao anh ta lại chạy đi nói cho anh những thứ này? Anh ta biết chúng ta. . . . . ."



Hoắc Kỷ Thành nói thật, "Buổi trưa hôm nay, chúng ta vừa lúc ngồi đối diện phía em đang dùng bữa, là cậu ta nhìn thấy em trước."



Mặt Tần Lạc en sì, không trách được lúc trưa lúc đang ăn cơm cô cảm thấy giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, thì ra giác quan thứ 6 của cô không có sai. . . . . .



Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp đi!



"Là ngày đó em lừa anh ta, luật sư Cố chỉ là bạn học trung học của em, chúng em hẹn ăn cơm là để em dịch giúp cậu ấy vài tài liệu tố tụng."



Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Tần Lạc phải nói thật lòng, hai người ở chung một chỗ nên phải thẳng thắn, không cần thiết tạo ra một chút hiểu lầm không đâu.



Tâm tình Hoắc Kỷ Thành cũng không có bởi vì giải thích của cô mà thay đổi, "Em vẫn rất để ý suy nghĩ của Hoắc Cẩm Dương sao?"



Tần Lạc kinh ngạc, "Làm sao có thể? Em sớm coi anh ta như là người xa lạ! Nói cho anh ta biết em có bạn trai chỉ là không muốn để anh ta tới nhiễu em mà thôi."



Nhất thời dưới sự kích động, Tần Lạc nói lỡ miệng.



Hoắc Kỷ Thành nhạy cảm bắt được từ then chốt, tròng mắt đen nguy hiểm nheo lại, "Hoắc Cẩm Dương vẫn quấy nhiễu em sao?"



Tần Lạc bĩu môi, "Nói quấy nhiễu cũng không đúng lắm! Chính là thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện ở trước mặt em nói một vài lời kỳ lạ, còn nói đứng ở góc độ muốn tốt cho em, em thật sự không biết anh ta lấy đâu cái ưu thế đó, em và anh ta đã sớm trở thành quá khứ! Ai mà thèm anh ta tới trước mặt em nói lời linh tinh! Cuộc đời của em có như thế nào cũng không có xu quan hệ nào với anh ta!"



Nói đến người đàn ông xấu đó, Tần Lạc tức một bụng khí, tất cả đều đổ lên trên người Hoắc Kỷ Thành.



Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu lại, "Em không cảm thấy lời này của em nói sai đối tượng rồi sao?"



Tần Lạc tức giận trả lời: "Anh là chú ba anh ta, chẳng lẽ làm trưởng bối không nên quản lý cháu mình hay sao? Rõ ràng là anh ta bắt cá hai tay trước lại còn chạy tới chỉ trích lại em, như thế là sao?"



Hoắc Kỷ Thành vuốt tóc, "Quả thật kỳ cục, anh sẽ dạy dỗ nó."
. . . . . .



Sau đó, Hoắc Kỷ Thành thoả mãn rời đi, toàn thân Tần Lạc nhức mỏi nằm lỳ ở trên giường tiến vào mộng đẹp.



*****



Buổi sáng hôm sau, một ngày ánh nắng tươi sáng.



Hoắc Gia Tinh đã sớm thức dậy, nhiều lần đứng ở trước cửa phòng Tần Lạc bồi hồi, cũng không có định gõ cửa, người giúp việc thấy tình cảnh này vốn định gõ cửa giúp tiểu thiếu gia, lại bị ngăn cản.



"Tối hôm qua chị gái kể chuyện cho em đến rất khuya mới ngủ, để cho chị ấy ngủ thêm một lát đi! Em đi gọi cha rời giường!"



Nói xong, liền" bình bịch" lên lầu.



Lúc đó Hoắc Kỷ Thành vẫn còn đang ngủ, cửa phòng bị con trai mở ra là đã tỉnh, "Làm sao đấy?"



Hoắc Gia Tinh đi tới bên giường cha, "Cha, thật xấu hổ! Tiểu Tinh đều đã tỉnh dậy cha còn ngủ nướng! Không phải trước kia mỗi ngày cha đều dậy sớm chạy bộ hay sao?"



Hoắc Kỷ Thành bị con trai hỏi không có lời để phản bác, quả thật! Trước kia mỗi ngày anh đều kiên trì đứng lên chạy bộ buổi sáng, nhưng kể từ khi có Tần Lạc, hai người thường thường chiến đấu hăng hái đến một hai giờ sáng. . . . . .



Hơn nữa vừa là công việc dùng thể lực, nên sáu hay bảy giờ sáng thức dậy sao được?



"Tối hôm qua cha làm thêm giờ đến rất khuya."



"Ưmh. . . . . . Trước kia cha cũng làm thêm giờ mà!"



". . . . . ."



Hoắc Kỷ Thành đen mặt, con trai khôn khéo không thể kém hơn mình!



"Cha sắp rời giường."



"Vậy con kếu dì Mễ chuẩn bị bữa ăn sáng."



"Tần. . . . . . Cô giáo đâu?"



"Chị gái còn đang ngủ, con vừa mới nghĩ có nên kêu chị gái rời giường hay không, nhưng sau vừa nghĩ lãi vẫn nên nhịn." Hoắc Gia Tinh non nớt nói.



Hoắc Kỷ Thành hài lòng nhìn con trai một cái, "Ừ, Tiểu Tinh hiểu được việc biết kiềm chế là tốt, tối hôm qua chị gái kể chuyện khuya cho con rồi mới đi tắm rửa, khẳng định mệt mỏi, để cho cô ấy ngủ thêm một lúc là được."



Đôi mắt Hoắc Gia Tinh mắt sáng rực lên, cạ tới, "Cha, con phát hiện cha đã quan tâm chị gái hơn trước kia rồi."



Hoắc Kỷ Thành sờ lỗ mũi một cái, hỏi một cách rất tự nhiên: "Có sao?"



Hoắc Gia Tinh  nhìn chằm chằm cha nhìn vài giây, nặng nề gật đầu, "Có!"