Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 109 : Cưng chiều cô

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Trên xe cứu thương,

bác sỹ đi theo giúp Tần Lạc đơn giản cố định chỗ bị thương ở cổ chân, để tránh trên đường xóc nảy tăng thêm thương thế.



Tần Lạc nằm ở trên cáng chỉ cảm thấy mồ hôi không ngừng chảy, đau đớn trên cổ chân khó nhịn...



May mà xe cứu thương một đường chạy nhanh, rất nhanh thì an toàn đến bệnh viện.



Sau khi bác sỹ kiểm tra, phán cổ chân Tần Lạc gãy xương nhỏ, cần lập tức tiến hành phẫu thuật.



Lương Tinh nghe thấy vậy vô cùng lo lắng: “Bác sỹ, sau khi phẫu thuật phải mất bao lâu mới có thể bình phục?”



Bác sỹ trầm tư một chút: “Tình hình bình phục của mỗi người tùy thuộc vào

bản thân, sau khi chân bị thương nhất định phải lấy nghỉ ngơi làm chính, không nên đi lại quá nhiều, Tần tiểu thư còn trẻ, không cần quá lo

lắng.”



Lương Tinh cảm khái không thôi, thật không nghĩ đến lần

này Tần Lạc ngoài ý muốn ngã xuống mà gãy xương cổ chân, cẩn thận nhớ

lại, lúc ấy tư thế ngã xuống của cô ấy quả thật là...



Chân hơi cong, gấp lại...



Cũng là xui xẻo!



Bởi vì là tiểu phẫu, rất nhanh thì từ phòng phẫu thuật ra ngoài, lúc đó Tần Lạc bị gây tê phần chân, còn chưa đau đớn, thấy Lương Tinh còn ở bên

ngoài, có chút cảm kích cô ấy.



“Cám ơn trời đất, cô không có việc gì thì tốt rồi! Muốn gọi điện thoại trong nhà không?”



“Không cần.”



“A..., đây là túi sách của cô.”



Mặc dù Lương Tinh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không có hỏi nhiều, dù sao mỗi

người đều có chuyện riêng, có lẽ Tần Lạc không muốn để cho cha mẹ lo

lắng...



Tần Lạc thật xin lỗi nói: “Làm hại cô cùng tôi rời khỏi đợt huấn luyện...”



Lương Tinh “Ai ôi” một tiếng: “Tất cả mọi người là đồng nghiệp lâu như vậy,

còn nói lời khách sáo như vậy để làm gì? Bây giờ cô phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt.”



Bỗng nhiên Tần Lạc nghĩ đến cái gì hỏi han: “Tôi ở trong huấn luyện bị thương, công ty cần phải chi trả chứ?”



Lương Tinh nở nụ cười “Xì” một tiếng: “Đương nhiên rồi! Phúc lợi công ty chúng ta vẫn luôn rất tốt.”



Tần Lạc mỉm cười trả về với cô ấy một cái, trong lòng ổn định rất nhiều.



Nếu lần bị thương này công ty không chi trả, vậy thì số tiền cô tiết kiệm rất không dễ dàng lại phải tiêu hết rồi.



Nghĩ một chút cũng đau lòng không dứt!



Tần Lạc ở bệnh viện vừa vặn là chỗ Bùi Tử Ninh làm, cô gọi điện thoại cho

bạn tốt, mới vừa nhận được điện thoại mắt phải Bùi Tử Ninh nhảy không

ngừng, trong lòng cô buồn bực không thôi: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì

không tốt?



“Tử Ninh, mình ở khu nội trú khoa ngoại tầng 11 phòng bệnh số 5 của bệnh viện cậu.”



“What! Cậu ở đó làm gì?”



Giọng nói Bùi Tử Ninh kích động không thôi, mới vừa còn có dự cảm không tốt,

kết quả một giây sau liền nhận được điện thoại của Lạc Lạc nằm viện!



Có cần linh nghiệm như vậy hay không!




“Trong lòng em bây giờ rất đắc ý?”



Vẻ mặt Tần Lạc kinh ngạc nhìn về phía anh: “Tại sao emphải đắc ý? Em đau

lòng muốn chết! Chân vốn đau, còn bị anh đưa đến mang đi, anh nghĩ rằng

em là tượng gỗ không biết đau sao!”



“Hừ! Biết đau thì lần sau nên cẩn thận một chút!”



Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, đáy mắt hiện lên cưng chiều không dễ dàng phát giác.



“Em nói đó là ngoài ý muốn mà thôi!”



“Ừ hừ!”



...



*****



Ước Hàn lại nhìn thấy A Thành dẫn Tần Lạc tìm đến anh vẫn rất kinh ngạc, hơn nữa, cậu ấy còn tự mình ôm cô tiến vào!



Ôm kiểu công chúa tiêu chuẩn!



Ước Hàn liếc mắt lên xuống trái phải cẩn thận đánh giá Tần Lạc một cái, mập mờ chế nhạo nói: “Ôi! Lại bị thương? Lần này chân gấp quá mạnh hả?”



“Phốc!”



Tần Lạc thiếu chút nữa phun ra một hơi lão kinh nguyệt năm xưa.



Trên mặt Hoắc Kỷ Thành gắn đầy hắc tuyến, lạnh lẽo liếc mắt nhìn Ước Hàn một cái: “Nói nhiều?”



Ước Hàn lập tức tìm lối thoát cho mình: “Cuộc sống phải có giải trí tinh thần! Chỉ đùa một chút thôi.”



Tần Lạc nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Anh rõ ràng là cố ý.”



“Đến, để tôi xem chân của cô.”



Ước Hàn khôi phục dáng vẻ nghề nghiệp bác sỹ nghiêm trang.



Tần Lạc bày tỏ hoài nghi anh ta: “Không phải anh là chuyên gia khoa tâm thần sao?”



Ánh mắt nghi ngờ của cô làm cho nội tâm Ước Hàn bị thương thật sâu: “Thật

ra, tôi ở phương diện y học nghiên cứu tất cả các lĩnh vực, chỉ là

phương hướng chuyên nghiên cứu khác nhau.”



“Ách “



Vẻ mặt Tần Lạc sững sờ, coi như nghe hiểu, lại coi như nghe không hiểu.



Nhưng dáng vẻ nghe qua rất *.



Đôi mắt hơi xanh nhạt ti hí của cô mà có thần kia làm cho Hoắc Kỷ Thành khó chịu, mạnh mẽ vặn cằm của cô để cô nhìn mình.



(⊙o⊙)...



Lại làm sao đây?



Tần Lạc khó hiểu nhìn về phía anh, đôi mắt trong suốt không rảnh, rất vô tội.



“Khụ “



Ước Hàn ở một bên che miệng kìm nén bả vai không rung lên, anh không dám

quá đắc ý, để tránh lọt vào ánh mắt như dao găm rét lạnh của A Thành.