Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 139 : Mình đã sinh đứa bé lúc nào?

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Bùi Tử Ninh cũng ngu muội, “Lạc Lạc, không phải vừa rồi cậu nói mình bị thôi miên sao? Chẳng lẽ không phải chuyện sáu năm trước bị người thôi miên sau sinh Tiểu Tinh sao?”



Tần Lạc sửng sốt một hồi mới tìm lại giọng nói của mình, “Cái gì? Mình bị người ta thôi miên sau sinh Tiểu Tinh? Mình đã sinh đứa bé sao?”



Bùi Tử Ninh đỡ trán, chẳng lẽ chuyện Lạc Lạc biết không giống với của mình sao?



“Vậy cậu nói cậu bị người ta thôi miên là có chuyện gì xảy ra?”



“Không! Tử Ninh, cậu nói cho rõ trước đã, mình đã sinh đứa bé lúc nào?”



Tần Lạc nắm tóc, trong một ngày hôm nay, cô đã trải qua nhiều chuyện kinh hãi, không có kinh sợ nhất, chỉ có kinh sợ hơn!



Bùi Tử Ninh hít vào một hơi thật sâu, “Lạc Lạc, còn nhớ rõ trước cậu có nói mình mơ thấy một cô gái trong tòa biệt thự hay không? Mình đã đi hỏi bác sĩ tâm lý, nói đại khái, có khả năng nó chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng có khả năng là đoạn cuộc sống đã bị mất đi......”



Tần Lạc kêu lên không dứt, “Ý của cậu là, cảnh tượng trong mơ đó chính là những gì mình đã trải qua ư? Nhưng cái này cũng chỉ là do bác sĩ tâm lý suy đoán? Cũng không thể nói rõ mình đã sinh đứa bé.”



Bùi Tử Ninh thở dài, nên đến thì sẽ đến.



“Lạc Lạc, sau đây mình cũng có chuyện muốn nói, nhất định là cậu sẽ trách mình tự làm chủ, mặc dù cậu giận mình, không tha thứ thì mình cũng nhận.”



“Tự tiện làm chủ cái gì?”



“Mình lấy tóc của cậu và Tiểu Tinh đi làm giám định DNA, kết quả biểu hiện hai ngươi là có quan hệ mẹ con, khi mình lấy kết quả tâm tình rất phức tạp, một mực do dự làm sao nói cho cậu biết, đúng lúc cậu lại gọi điện thoại tới.”



Sau khi Bùi Tử Ninh nói hết lời, bên kia điện thoại lúc lâu không có trả lời.



Cô nhất thời vội vàng nói: “Lạc Lạc, mình biết rõ là mình không nên làm vậy, mà mình cũng chỉ là ôm một tia hy vọng cuối cùng đối với suy đoán của mình, hi vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều......”



“Tử Ninh, đừng nói nữa... Mình hiểu là cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình, cuối cùng thì mình cũng hiểu tại sao hôm kia ở trong phòng bếp cậu vẫn luôn hỏi mình chuyện du học vào sáu năm trước ở La Mã rồi.”



Dừng lại hai giây, “Đột nhiên cảm thấy giống như cuộc sống của mình bị người đùa bỡn, chẳng biết tại sao du học, chẳng biết tại sao mất đi một năm trí nhớ, còn chẳng biết lúc nào thì sinh đứa bé......”



Trong giọng của cô có chút châm chọc và giễu cợt.



Bùi Tử Ninh vô cùng lo lắng nói: “Lạc Lạc, cậu ở đâu? Mình sẽ đi tìm cậu! Cậu như vậy mình khiến mình thật sự không thể yên lòng.”



Tần Lạc lắc đầu, “Bây giờ mình chỉ muốn yên lặng một mình mà thôi.”



Bùi Tử Ninh cũng biết đây là một chuyện kinh hãi rất lớn đối với bạn tốt, đừng nói là Lạc Lạc, ngay cả cô cũng đều cảm thấy rất khó tin.



Loại chuyện bị người ta thôi miên mất đi trí nhớ này nên xảy ra ở phim truyền hình hoặc là ở trong tiểu thuyết mới đúng?



Làm sao lại phát sinh ở trên người Lạc Lạc?



Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Giang Ánh Tuyết lảo đảo lui lại một bước, “Em không tin! Em không tin”



Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng trước sau như một, “Sự thật khiến cô đau đớn, cũng hi vọng cô có thể sớm ngày nhận rõ tôi cũng không phải là chồng của cô.”



Những lời này, tương đương với hoàn toàn đứt niệm tưởng của Giang Ánh Tuyết.



Cô ta cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành, vốn tưởng rằng lần này có thể để cho hai người quay lại như cũ.



Kết quả



Có được chỉ là những lời đả thương sắc bén



Trình Sâm thấy Giang Ánh Tuyết nước mắt lã chã chạy ra khỏi phòng làm việc của boss, lắc đầu một cái, không khỏi thở dài.



Haizz



Bây giờ anh ta lại chán nản không hợp báo có thuận lợi hay không?



Anh ta đã thông báo với bên truyền thông, mà phía ông chủ, anh ta thật là không dám đi gõ cửa!



Ngay lúc anh ta do dự điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.



Là anh ta và boss tâm ý tương thông sao?



Nhanh chóng nhận điện thoại, chỉ nghe được một câu, “Họp báo buổi chiều hủy bỏ.”



Giọng nói lạnh lùng vả quả quyết.



Trình Sâm lau mồ hôi trên trán, cũng may boss nhớ chuyện này, nếu không thì mình đụng vào họng súng



Thì ra boss cùng Tần tiểu thư lần này huyên náo rất hung a!



Không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì sảy ra?



Ngay lúc anh ta đang suy tư điện thoại trên bàn lại vang lên.



“Nếu Tần Lạc nộp thư từ chức thì nhất định phải cho tôi biết trước.”



“Tôi đã biết.”



Rốt cuộc chuyện này là sao?



Trình Sâm nghĩ hoài mà không hiểu nổi, nhưng chỉ có thể giấu sự nghi hoặc ở trong đáy lòng.