Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 143 : Hoắc Kỷ Thành, anh thật hèn hạ

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Lương Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn cô: “Nhưng trợ lý Trình bảo tôi đi tìm cô, cô nói tôi nên làm thế nào?”



Tần Lạc nhún vai: “Cô nói không tìm thấy tôi hoặc là tôi không chịu đi cũng được, đẩy hết trách nhiệm lên trên người tôi.”



Lương Tinh thầm nghĩ rằng: Đây là điển hình từ chức không sợ đối nghịch!



Hai người đang trò chuyện, bộ phận nhân sự chuẩn bị đóng dấu cho Tần Lạc bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại của tổng giám đốc, sau đó cô ta cảm thấy cầm thư từ chức trong tay giống như khoai lang phỏng tay để ở một bên.



Tần Lạc thấy hành động của cô ta lập tức hiểu sao lại thế này: “Mặc dù hôm nay cô không đóng dấu cho tôi, tôi cũng xác định từ chức.”



Nói xong, thì cầm túi sách chuẩn bị rời đi.



Hoắc Kỷ Thành cho rằng một con dấu nho nhỏ có thể ngăn mình sao? Bên Giang Ánh Tuyết đã phê duyệt, anh còn có lý do gì không đồng ý?



Vốn là chuyện Giang Ánh Tuyết có thể quyết định, anh cần gì phải vượt quyền can thiệp?



Lương Tinh sợ cô rời khỏi giữ chặt tay cô: “Tần Lạc, cô thật sự không đi lên tầng 59 sao?”



Tần Lạc kiên định lắc đầu: “Không đi.”



Sau đó cũng không nhìn vẻ mặt Lương Tinh, trực tiếp xoay người đi.



Lương Tinh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, không biết tại sao, hôm nay trên người Tần Lạc lộ ra khí phách của một nữ vương!



Chẳng lẽ bởi vì đòi từ chức sao?



Cho nên không quan tâm?



Tần Lạc vừa ra khỏi bộ phận nhân sự thì gặp Hoắc Cẩm Dương, cô vốn không muốn chào hỏi anh ta, kết quả anh ta lại gọi cô lại.



“Em đây là?”



“A..., tôi từ chức rồi.”



Một câu rất đơn giản, gọn gàng lưu loát.



Hoắc Cẩm Dương có chút ngoài ý muốn nhìn cô: “Từ chức? Đang êm đẹp em làm sao phải từ chức? Chẳng lẽ có liên quan đến chú ba?”



Tần Lạc liếc anh ta một cái: “Anh là người nào của tôi? Tôi nhất định phải nói cho anh sao?”


“Đừng nói cha mẹ tôi! Mẹ tôi đã sớm mất!”



Tần Lạc lớn tiếng cắt ngang lời của anh, Đồng Thắng Lợi với Lý Thúy Như được tính cha mẹ sao? Không nói đến mẹ kế Lý Thúy Như này, ngay cả ba ruột Đồng Thắng Lợi, cũng chưa từng chân chính yêu thương cô một ngày, ở trong mắt ông ta, mình chính là đứa con của người phụ nữa ông ta không yêu.



Ha ha!



Từ đầu cô sinh ra là một sai lầm!



Hoắc Kỷ Thành cũng là về sau mới biết mẹ ruột của Tần Lạc đã mất, lúc trước ký hiệp nghị là mẹ kế của cô, một lòng chỉ mong sao cô rời nhà càng xa càng tốt.



“Em cũng biết mẹ kế không tốt, chẳng lẽ em hi vọng Tiểu Tinh dẫm vào vết xe đổ của em sao?”



Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm bắt lấy điểm ấy.



Tần Lạc lạnh lùng giương mắt: “Hoắc Kỷ Thành, anh cũng thật hèn hại! Nếu anh còn có chút nhân tính, sẽ không nói cho Tiểu Tinh biết sự thật! Nếu không khi bé biết chân tướng, đứa bé năm tuổi làm sao có thể chịu đựng được?”



Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành một tấc một tấc trở nên lạnh lùng, thật lâu sau, cũng không nói thêm nữa.



Sau khi trầm mặc ngắn ngủi.



Tần Lạc lạnh lùng mở miệng: “Dừng xe! Giữa chúng ta nên dừng ở đây! Vốn không phải người cùng một thế giới, cần gì phải ép buộc ở một chỗ.”



Hoắc Kỷ Thành vẫn không chịu dừng xe.



Tần Lạc dứt khoát đi đưa ra đòn sát thủ, bị Hoắc Kỷ Thành đen mặt ngăn lại, quát: “Em điên à?”



Tần Lạc cười lạnh trả lời: “Không sai! Anh không dừng xe chỉ sợ tôi sẽ điên hơn! Muốn thử xem không?”



Khóe môi tà tứ cô hơi cong lên, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy rét lạnh.



Anh tìm chỗ dừng xe sang vị trí bên cạnh, mới vừa dừng hẳn, Tần Lạc nhanh chóng mở cửa xe xuống, quyết tuyệt như vậy.



Hoắc Kỷ Thành buồn phiền đốt một điếu thuốc, làm sao chuyện trở thành như vậy?



Lúc này là mùa đông, gió lạnh thấu xương, như muốn đóng băng xương cốt cô.



Tần lạc nắm thật chặc áo khoác ngoài, đưa tay cản xe taxi chuẩn bị rời đi.



Có lẽ, cô nên rời thành phố.