Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 167 : Sớm hay muộn cũng phải đối mặt

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Cúp điện thoại, Tần Lạc ngồi ở trên ghế sofa một lúc, gặp phải người nhà cực phẩm như vậy, chỉ có thể trách đời trước cô làm nhiều chuyện xấu?



Cô cười khổ một cái...



Đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, là Hoắc Gia Tinh gọi tới.



“Chị, buổi tối Tiểu Tinh mời chị ăn cơm có được không?”



Giọng con trai ngọt ngào ngây thơ làm tim Tần Lạc cũng phải mềm xuống, cô theo bản năng cảm thấy đây là “Âm mưu” Hoắc Kỷ Thành, nhưng điện thoại là Tiểu Tinh gọi đến, làm sao cô cự tuyệt được?



Thôi, đúng lúc mình có việc muốn tìm Hoắc Kỷ Thành, nếu muốn từ chổ mẹ kế đòi năm trăm vạn thuộc về mình trở về, không có Hoắc Kỷ Thành trợ giúp nhất định không được.



Chuyện năm đó mình phải tìm cơ hội hỏi anh ta một chút mới được, quan trọng nhất là lấy phần thỏa thuậnmẹ kế ký tên kia.



Lần này, cô sẽ không lùi bước nữa, cần phải cầm lại thứ thuộc về mình!



“Ừ, được!”



“Oa! Thật sự chị đồng ý! Buổi tối sáu giờ em ở cửa nhà em chờ chị.”



Nghe Tiểu Tinh nghiêm trang nói, Tần Lạc không nhịn được nở nụ cười: “Ừ.”



...



Buổi chiều còn phải đi cùng Bá Luân tiên sinh, Tần Lạc thay quần áo thì ra khỏi của, hi vọng lần này trở về có thể làm tốt mọi chuyện.



****



Tập đoànĐường thị.



Đường Triều cùng Lâm Lạc Đông đang ở văn phòng nói chuyện, thấy trợ lý Tô Thần thở hổn hển chạy vào, hơi thở không thuận nói: “Ông chủ, không tốtrồi!Xảy ra chuyện lớn!”



Đường Triều nâng mí mắt lên: “Chuyện gì mà cậu ngạc nhiên như vậy?”



Tô Thần lau mồ hôi: “Tống Tư Kỳ đứng ở trên mái nhà la hét muốn nhảy lầu, còn nói muốn ông chủ tự mình đến, bây giờ kinh động đến tất cả công ty, xe cấp cứu cùng cảnh sát cũng đang chạyđến đây.”



Lâm Lạc Đông kinh ngạc há hốc miệng.



Thật không hổ là em gái Đại Bạch!



Rất quyết đoán!



Còn dung chiêu nhảy lầu này đến uy hiếp Đường Triều...



Mi tâm Đường Triều không tự giác nhíu lại, nhảy lầu?



Nếu như đối phương là người ngoài, anh căn bản sẽ không để ý tới, nhưng em ấy lại là em gái Đại Bạch thương yêu nhất, hơn nữa trước đã thỏa thuận quân tử với Đại Bạch.




Kiên nhẫn của Đường Triều sắpbị cô mài hết rồi.



“Anh Đường Triều...”



Tống Tư Kỳ bị quát trong hốc mắt lập tức tuôn đầy nước mắt, sợ hãi nhìn về phía Đường Triều, đùi phải không nhịn được lui về sau một bước.



Mọi người thấy một màn này miệng hít một hơi khí lạnh.



Quá chấn động rồi!



Đường Triều hít một hơi thật sâu, giọng cố gắngđể rất dịu dàng: “Nghe lời, đưa tay cho anh.”



Dịu dàng của anhlàm cho trong lòng Tống Tư Kỳ dễ chịu rất nhiều, chần chờ nhìn anh một cái, di chuyểnvề phía trước một bước, vươn tay phải mình ra.



Đường Triều tiến lên một bước giữ chặt taycô, sợ cô lại hỏi ra cái gì, kiên nhẫn của hắn đã sắp bị mài hết...



Được người đàn ông mình yêu thương nắm tay cảm giác thật sự rất tốt, Tống Tư Kỳ trong nháy mắt lâng lâng, nhân thể ngã vào trong lòng anh, hạnh phúc được sắp bay lên rồi.



Kết quả vẫn chưa đến một phút đồng hồ, thì Đường Triều đặt cô ở trên mặt đất.



Cô cầu xin: “Anh Đường Triều, chân em run, đầu cũng choáng váng.”



Đường Triều bị yêu cầu vô lý của cômà mặt chảy đầy vạch đen, làm thế nào anh cũng không muốn xuống tay với em gái của bạn tốt, không thích chính là không thích, cho cô hi vọng đó là hại cô.



Lập tức lạnh giọng nói: “Tô Thần, cậu đưa Tống tiểu thư đến bệnh viện làm kiểm tra tường tận.”



Tô Thần: “...”



Chuyện tốt này lại rơi trên đầu mình...



Nghe thế, Tống Tư Kỳ liền vội vàng kéo tayĐường Triều: “Anh Đường Triều, vừa rồi là anh cố ý gạt em đi xuống à? Không được! Em phải đi về...”



Đường Triều thờ ơ lườm người xung quanh vây xem một cái: “Đi xuống cho tôi!”



Khí thế mạnh mẽ của ông chủ phát ra, mọi người trong nháy mắt chạy đi sạch sẽ, chỉ để lại Tô Thần cùng Lâm Lạc Đông ở bên cạnh không đi.



Tống Tư Kỳ dứt khoát ngồi dưới đất khóc lóc om sòm còn muốn đi nhảy lầu.



Đường Triều trực tiếp bỏ lại một câu ác độc nói: “Tống Tư Kỳ! Emcòn cố tình gây sự nữa thì bây giờ anh sẽ bảo bộ phận nhân sự khai trừ em! Lần này coi như anh em với ông nội em gọi điện thoại cho anh cũng vô dụng!”



Nghe nói như thế, Tống Tư Kỳ mím môi khóc “Oa” một tiếng...



Tô Thần: “...”



Lâm Lạc Đông: “...”