Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 182 : Anh thấy em chính là cố ý ngã vào trong lòng anh

Ngày đăng: 16:04 18/04/20


Tần Lạc đương nhiên sẽ không chủ động hỏi Hoắc Kỷ Thành, nhưng trong đầu luôn nhớ tới cuộc đối thoại giữa Mary với Tiểu Tinh vừa rồi.



Không thể trốn tránh, cũng không cự tuyệt được.



Hoắc Gia Tinh trước sau như một líu ríu vây quanh ở bên cạnh cô, nhìn giống phiên bản nhỏ của người đàn ông kia, trong lòng Tần Lạc dâng lên một cảm giác khác thường.



Buổi chiều, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ.



Mary với Tiểu Tinh giúp Tần Lạc đi tản bộ dưới lầu hoa viên, lúc nằm trong viện dưòng như mỗi ngày chỉ có hai người bọn họ làm bạn, Tần Lạc cũng không cảm thấy nhàm chán.



Thông qua mấy ngày nay ở chung, Tần Lạc đã không có địch ý với Mary nữa, tiếp xúc giữa người với người, có thiệt lòng đối đãi hay không, thật ra có thể cảm thấy được.



Hơn nữa Mary cũng không tính là đồng lõa về chuyện năm đó, cô ấy chỉ là một trong những người đứng xem cho biết, làm bạn Hoắc Kỷ Thành, cô ấy không nói cho mình cũng không có gì đáng trách.



Từ một góc độ nào đấy mà nói, cô ấy cũng không làm gì sai.



“Chị, hoa hồng chỗ đó đang nở rất đẹp, em qua đó hái cho chị.” Hoắc Gia Tinh vui vẻ nói, mấy ngày nay bé giống như con ngựa con vui vẻ, đã không có mỗi ngày bị giam ở nhà mệt mỏi khó chịu.



Tần Lạc không bị ánh nắng mặt trời tươi đẹp này cuốn hút, cười nói: “Phong cảnh vườn hoa ở đây xinh đẹp như vậy, nếu ba nuôi em biết em tùy ý hái loạn, chẳng phải sẽ mắng nói em sao?”



Hoắc Gia Tinh vội vàng nghiêng đầu về phía mẹ nuôi, tinh ranh nói: “Mẹ nuôi, hay là mẹ đi hái nhất định ba sẽ không dám nói của mẹ.”



Mary nhún vai, bày tỏ mình không có gì không dám.



Tần Lạc vội vàng ngăn cản bọn họ: “Thôi! Hiếm khi hoa hồng nở đẹp như thế, để cho mọi người cùng thưởng thức không phải càng tốt sao?”



Hoắc Gia Tinh cắn ngón tay: “Chị, để em hái hoa khác cho chị nhé!”



Tần Lạc nở nụ cười: “Em đưa cái gì cho chị đều thích.”



Mary nhìn mẹ con bọn họ vô cùng thân thiết, không khỏi dâng lên suy nghĩ muốn có đứa bé, trước cô cùng Ước Hàn quyết định tạm thời không nên có con, nhưng gần đây tiếp xúc với Tiểu Tinh mỗi ngày, đã kích thích tình mẹ con của cô rồi.



Xem ra tối nay trở về phải thương lượng với Ước Hàn!



Mary mang Tiểu Tinh đi toilet, còn Tần Lạc ở trên xe lăn chờ bọn họ, buổi chiều mua đông ánh nắng đặc biệt ấm áp, phơi nắng giống như cả người ở trong lò sưởi.



Lười biếng, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một lúc.
Ngoài ý muốn nhất, Tiểu Tinh lại rất thích cô.



Cho nên, tình hình bây giờ là chú ba đã chia tay với Giang Ánh Tuyết rồi hả?



****



Buổi sáng hôm sau, Tần Lạc treo hoàn từng tí tiện để cho y tá đỡ mình xuống giường chống gậy đi lại, khu vực khách quý đặc bietj có không gian hoạt động riêng biệt, rất yên tĩnh, không cần lo lắng sẽ có người quấy rầy.



“Loảng xoảng đương” một tiếng - -



Đồng hồ cầm trên tay không cẩn thận rơi xuống đất, Tần Lạc nhìn đồng hồ dần dần lăn xa, chống gậy đi về phía trước vài bước, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống, muốn nhặt đồ lên.



Nhưng bây giờ khom lưng đối với Tần Lạc mà nói còn có chút khó khăn, động tác cô rất chậm chạp, tay phải mới vừa chạm đến mặt đồng hồ, thì thấy hai ngón tay thon dài có lực nhặt nó lên sớm một bước.



Không cần ngẩng đầu, Tần Lạc đã ngửi thấy hơi thở đặc biệt nam tính.



Hoắc Kỷ Thành nhặt đồng hồ rơi trên mặt đất lên: “Về sau loại chuyện này bảo y tá làm thay là được rồi.”



Tần Lạc cắn môi: “Không cần anh quan tâm!”



Nói xong, thì đưa tay đoạt lấy, kết quả nhất thời trọng tâm không ổn định ngã về phía trước.



Hoắc Kỷ Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ hông của cô, ôm cả người cô vào trong ngực, Tần Lạc ngước mắt lên đối diện với hai tròng mắt thâm thúy giống như đầm sâu của Hoắc Kỷ Thành.



Trong lúc này, lửa bay



Tần Lạc đỏ mặt nói: “Buông tay!”



Hoắc Kỷ Thành trầm giọng: “Em xác định muốn anh buông tay? En xác định mình muốn té xuống?”



Tần Lạc vừa thẹn vừa cáu: “Tôi tình nguyện ngã trên đất cũng không muốn được anh đỡ!”



Hoắc Kỷ Thành cũng không giận: “Anh thấy em chính là cố ý ngã vào trong lòng anh.”



Tần Lạc tức giận, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như quả táo: “Buông!”