Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 213 : Anh luôn luôn quan tâm đến người phụ nữ của anh

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Tần Lạc dừng bước một chút, gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, thường thường sẽ xuất hiện một số cảnh tượng ngắn quen thuộc mà xa lạ.



Sở dĩ nói quen thuộc là vì ở trong mơ từng thấy một chút, nhưng lại xa lạ là vì trong trí nhớ của cô không hề tồn tại.



Cô day mi tâm, tự giễu nhếch môi, sở dĩ xuất hiện trí nhớ sáu năm trước, là vì đã đến thời gian Ước Hàn thôi miên cô sao?



Lúc nhìn thấy Mary, Tần Lạc không nhịn được hỏi một câu: "Mary, thời gian thuật thôi miên sẽ kéo dài bao lâu?"



Tay Mary đang đổ cà phê dừng một chút: "Lạc Lạc, sao đột nhiên cô hỏi cái này?"



Tần Lạc biết cô ấy đang lo lắng cái gì, nghiêng đầu chỉ chính đầu mình: "Vài ngày gần đây nơi này của tôi luôn luôn hiện ra một số ký ức ngắn đứt quãng về sáu năm trước."



Cô không hề gì nhún vai: "Cho nên muốn hỏi cô một chút."



Mary đưa tách cà phê cho cô: "Đã bao lâu rồi?"



Tần Lạc suy nghĩ: "Khoảng bốn năm ngày thôi! Hơn nữa không có quy luật gì, mỗi khi nhớ tới một số đoạn ngắn, tôi muốn nhớ lại thêm, nhưng dùng sức thì đầu liền đau rồi."



Mary an ủi nói: "Lạc Lạc, cô đừng có gấp, Ước Hàn là chuyên gia phương diện này, anh ấy nhất định biết chuyện gì xảy ra, chờ anh ấy đi công tác ở Đức trở về tôi liền điện thoại cho cô."



Tần Lạc gật đầu: "Ừ, tôi muốn biết, có ai giống như tôi không? Người bị thôi miên phải quá bao lâu mới có thể nhớ chuyện mình đã quên?"



Mary trầm ngâm: "Cái này không có quy luật riêng, có một số người chịu kích thích ở bên ngoài sẽ rất nhanh nhớ ra, nhưng có một số người cũng có khả năng cả đời sẽ không nhớ ra, trên y học trước mắt còn chưa có quy luật riêng."



Tần Lạc nhấp một ngụm cà phê: "Chẳng lẽ đây là dấu hiệu tôi sẽ nhớ ra tất cả?"



Mary có chút lo lắng nhìn cô một cái: "Lạc Lạc, trong lòng cô bài xích đoạn trí nhớ kia sao?"



Tần Lạc suy nghĩ có chút bay xa, dừng hai giây mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không biết..."



Cô muốn có đầy đủ trí nhớ, nhưng lại sợ sau khi nhớ ra tất cả thì trong lòng sẽ bài xích Hoắc Kỷ Thành, dù sao mình hoàn toàn kháng cự những chuyện sáu năm trước này...



Biết chuyện gì xảy ra vẫn có khác nhau với hoàn toàn nhớ ra chuyện trước kia.



Mary cũng không biết an ủi cô như thế nào: "Lạc Lạc, người sống luôn luôn phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ chỉ là ký ức mà thôi."



Tần Lạc đứng dậy: "Ừ, tôi đi về trước."




"Là cô quá khiêm tốn."



"Đã đến giờ ăn cơm điểm, cùng ăn cơm đi?"



"Được."



****



Mười giờ tối.



Tần Lạc phát hiện hôm nay Hoắc Kỷ Thành trở về là lạ, bắt đầu cô cũng không để ý, cho rằng anh là buồn bực vì chuyện công việc...



Về sau, cô đến thư phòng hỏi anh có muốn ăn bữa khuya không, kết quả anh một bộ xa cách.



Tần Lạc mặc áo ngủ nghiêng người dựa ở trên khung cửa: "Anh làm sao vậy?"



Hoắc Kỷ Thành vùi đầu nhìn văn kiện, không có trả lời.



Tần Lạc hỏi một lần nữa: "Anh không trả lời thì em khóa cửa phòng ngủ, em cũng không tinh lực đi suy đoán suy nghĩ của anh!"



Nói xong, xoay người chuẩn bị đi.



Hoắc Kỷ Thành chợt mở miệng: "Hôm nay em với Cố Nam Châu cùng ăn cơm hả?"



Tần Lạc gật đầu: "Đúng! Anh ta giúp em nhiều thứ như vậy, em mời anh ta ăn một bữa cơm còn chưa đủ! Hơn  nữa tất cả mọi người là bạn học cũ."



Hoắc Kỷ Thành không âm không dương hừ lạnh một tiếng: "Em xem anh ta là bạn học cũ nhưng anh ta có xem em như bạn học cũ sao?"



Tần Lạc bỗng dưng ngửi thấy vị chua, không khỏi đi qua: "Này! Anh ghen cũng quá rồi! Em còn không trách anh theo dõi em đấy!"



Hoắc Kỷ Thành hừ nói: "Anh là lo lắng an toàn của em, biết được em xảy ra tai nạn xe làm anh sợ muốn chết, may mắn không có chuyện gì, anh mới bảo Trình Sâm rút lui."



Tần Lạc kinh ngạc: "A? Trợ lý Trình có ở hiện trường sao?"



Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, giọng đặc biệt kiêu ngạo: "Đương nhiên! Anh luôn luôn quan tâm đến người phụ nữ của anh." ()