Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 233 : Chú, chú vẫn còn đi theo tôi sao?

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Tần Lạc vừa ra khỏi phòng cảm thấy không đúng, sao nhìn xung quanh đều là người ngoại quốc? Ngay cả màu tóc màu da của cô y tá đi ngang qua cũng là càng không giống nhau...



Cô nghi hoặc thầm nghĩ: Hình như thành phố A không có một bệnh viện nước ngoài nào chuyên phục vụ thì phải?



Rốt cuộc đây là tình huống gì?



Trong đầu Tần Lạc hoàn toàn không rõ ràng, cô nhớ mình còn đang ở đại học năm thứ hai, khi đi ngang qua sân bóng rổ thì xui xẻo bị quả bóng rổ đập trúng đầu.



Sau đó người đàn ông kia sẽ đưa mình đến phòng y tế của trường học...



Chỉ là, sao vừa tỉnh liền ở một bệnh viện xa lạ như vậy?



Bây giờ Tần Lạc rất muốn tìm một người hỏi một chút, nhưng phóng mắt nhìn, tất cả đều là gương mặt xa lạ, cô hoàn toàn không thể nào ra tay.



Bỗng dưng, nghĩ đến cái gì đưa tay mò mẫn điện thoại di động, lại phát hiện quần áo bệnh nhân trên người rỗng tuếch, cái gì cũng không có...



Xong đời!



Chẳng lẽ vật tùy thân của mình đều ở trong phòng kia?



Nhưng khi cô đi ra ngoài rất gấp, căn bản là không nhớ rõ đường về, cũng không chú ý đến đó là phòng bệnh số mấy.



Ngay khi cô đang ngầm hối hận, chợt nghe có người gọi mình.



“Lạc Lạc!”



Không cần quay đầu lại, cũng biết là cái chú vừa rồi kia...



Hoắc Kỷ Thành đi vài bước đến trước mặt cô, thấy vẻ mặt cô mê mang càng thêm xác định không thể để cô chạy loạn, nếu đánh mất cô thì mình phải hối hận cả đời rồi...



Tần Lạc không kiên nhẫn nhìn về phía anh: “Tôi nói chú này, chú vẫn còn đi theo tôi sao? Tôi thật sự không biết chú! Rốt cuộc chú muốn tôi nói mấy lần!”



Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành kiên nhẫn: “Lạc Lạc, em có biết đây là ở đâu không? Em lạ nước lạ cái ở đây, đồng ý với anh đừng chạy loạn được không?”



Tần Lạc mím môi nhìn anh một cái, cảnh giác hỏi: “Đây là đâu?”



Hoắc Kỷ Thành nhẹ nhàng chậm chạp phun ra hai chữ: “La Mã.”



Tần Lạc không dám tin mở to hai mắt: “what? La Mã? Chú nói nơi này là La Mã thủ đô Italy?”



Hoắc Kỷ Thành gật đầu, xem ra trí nhớ của Lạc Lạc thật sự xảy ra vấn đề, dáng vẻ của cô tuyệt đối không giống như là giả vờ...
Hoắc Kỷ Thành sửng sốt một giây, lập tức gật đầu: “Lạc Lạc, sự cố tai nạn xe lần này quả thật anh có trách nhiệm...”



Tần Lạc vội vàng xua tay: “Tôi biết, chú đụng phải tôi, cho nên chú sẽ có trách nhiệm với tôi, liền đưa tôi đến bệnh viện này?”



Cpp tự nhiên nói, dường như lời giải thích này là hợp lý.



Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể gật đầu: “Xem như “



Tần Lạc đã không muốn nghe câu nói kế tiếp: “Chú, cầu xin chú để cho tôi yến tĩnh đợi được không? Tôi muốn một mình yên lặng một chút.”



Miệng Hoắc Kỷ Thành giật giật, nhưng vẫn chỉ nói một chữ: “Được.”



Anh đưa cô đến phòng bệnh, Hoắc Gia Tinh thấy bọn họ cùng trở về thì rất vui vẻ: “Ba, mẹ, hai người giảng hòa rồi!”



Tần Lạc cố ý nghiêm mặt lên trừng Hoắc Gia Tinh: “Nhóc con, mặc dù mặt chị bây giờ xưng phù thành đầu heo, nhưng em cũng không thể biến chị thành mẹ em, còn có! Chị mới 20 tuổi! Làm sao có thể có một đứa con trai lớn như em vậy? Ngoan, gọi chị là chị gái!”



Hoắc Gia Tinh sửng sốt, sau khi tỉnh lại mẹ thật sự khác với trước kia, ba nói đúng, nhất định trí nhớ của mẹ xảy ra vấn đề, nếu không làm sao mẹ có thể cho rằng mình mới 20 tuổi...



Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “Tiểu Tinh ngoan, trước hết nghe lời chị.”



Hoắc Gia Tinh chỉ có thể không tình nguyện lên tiếng: “A...”



Tần Lạc đi đến trên giường nằm xuống, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Nhóc con, bây giờ chị buồn ngủ, em với ba em đi ra ngoài trước có được không? Chị muốn một mình yên lặng một chút.”



Hoắc Gia Tinh cắn môi nhìn về phía ba.



Hoắc Kỷ Thành cho con trai một ánh mắt trấn an, sau đó dắt bé rời đi.



Trong phòng làm việc của bác sỹ điều trị.



Hoắc Kỷ Thành ngồi ở đối diện bác sỹ: “Bác sỹ, tình huống của vợ tôi sẽ kéo dài bao lâu? Không phải nói chỉ là chấn động não rất nhỏ sao? Làm sao có thể chỉ nhớ chuyện trước 20 tuổi, mà đã quên vài năm sau?”



Bác sỹ nhíu mày nói: “Hoắc tiên sinh không nên gấp gáp, tình huống như vậy trước kia cũng không phải không có, tôi nghĩ quý phu nhân xuất hiện loại tình huống này khả năng có quan hệ với cô bị thôi miên trí nhớ trước đó, theo góc độ tâm lý học để phân tích, trước năm 20 tuổi là thời gian cô chưa gặp anh có lẽ tiềm thức người bệnh bài xích đoạn trí nhớ kia, hơn nữa chấn động tai nạn xe cộ lần này, nên xuất hiện tình huống hiện tại.”



Hoắc Kỷ Thành nghe mà nhíu mày: “Tiềm thức bài xích đoạn trí nhớ kia?”



Bác sỹ lại nói: “Trước mắt chỉ là suy đoán, cụ thể anh có thể đi tìm Ước Hàn tiên sinh, cậu ta là nhân tài chuyên gia ở phương diện này, phân tích sẽ thấu đáo hơn với tôi.”



Hoắc Kỷ Thành không nói nữa, xem ra cần phải nhanh chóng trở về mới được.