Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 242 : Bị ngăn chặn

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Cố Nam Châu giống như điều tra hỏi một câu: “Bây giờ cô vẫn một mình?”



Tần Lạc sửng sốt hai giây: “Đúng vậy! Cậu ưu tú như vậy, nhất định đã có bạn gái rồi chứ?”



Câu phía sau của cô thuần túy chỉ là giúp đồng nghiệp Tiểu Kim hỏi, nếu là bạn học cũ mở miệng hỏi mình trước, vậy hỏi lại cũng sẽ là một hành vi lễ phép.



Ý cười ở đáy mắt của Cố Nam Châu dần dần sâu, đi Hongkong lần này thật rất đáng giá!



“Không có. Trước từng yêu một cô gái, che dấu lâu chưa kịp nói, kết quả bị người đàn ông khác giành trước rồi.”



Tần Lạc không dám tin trợn tròn mắt: “Bạn học Cố ưu tú như vậy còn không đuổi kịp cô gái sao? Vậy ánh mắt người con gái kia nhất định không tốt.”



Cố Nam Châu bật cười: “Không! Ánh mắt cô ấy rất tốt, là tôi còn chưa đủ tốt.”



Tần Lạc bội phục sát đất với sự khiêm tốn của cậu ta, thì ra trên đời còn có người đàn ông ưu tú lại khiêm tốn như vậy!



Nếu Tiểu Kim có thể theo đuổi được cậu ta, nhất định là phúc khí của cô ấy!



Tần Lạc nói từ đáy lòng: “Đó là cậu quá khiêm tốn!”



Cố Nam Châu mỉm cười, không nói cái gì nữa, xem ra suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, chỉ là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?



Chẳng lẽ Tần Lạc lựa chọn mất trí nhớ sao?



Có lẽ, đây là cơ hội ông trời cho mình!



Lần này, anh nhất định phải nắm thật chắc!



Tất cả thời gian party, bởi vì có Cố Nam Châu “Hộ giá hộ tống”, Tần Lạc không còn bị người đàn ông khác quấy nhiễu, hai người bởi vì là bạn học, ở một chỗ nói chuyện trọng tâm đề tài cũng tương đối nhiều.



Vương tổng nhìn thấy hai người bọn họ trò chuyện với nhau thật vui không khỏi hỏi: “Cố luật sư, cậu quen Tần tiểu thư?”



Khóe môi Cố Nam Châu gợi lên nụ cười yếu ớt: “Ừ, chúng ta là bạn thời trung học, Vương tổng không nên làm khó cô ấy.”



Câu nói phía sau có thâm ý khác.



Kinh nghiệm thương trường cùng lăn lộn trong mạng lưới quan hệ nhiều năm sao Vương tổng nghe không hiểu, lập tức cười hề hề nói: “Cố luật sư nói gì vậy? Bạn của cậu chính là bạn của tôi! Hơn nữa Tần tiểu thư vốn là khách quý tôi mời tới, nào có làm khó xử gì?”



Một phen nói khéo đưa đẩy không rơi rớt dấu vết.
Bỗng dưng, Tiểu Kim nghĩ đến cái gì nói: “Chị Tần, nếu không chị thử gọi điện thoại cho bạn đại luật sư của chị xem, có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta!”



Tần Lạc cầm lấy điện thoại mới nhớ mình không có tìm số điện thoại của Cố Nam Châu, nhưng cô vẫn mở danh bạ lật đi lật lại, bất ngờ phát hiện lại có dãy số của Cố Nam Châu!



Điều này làm cho cô càng thêm tin tưởng trong sáu năm này hai người đã từng gặp nhau rồi.



Sau khi điện thoại gọi đi, cố Nam Châu rất nhanh nhận nghe, sau khi nghe cô nói bị ngăn ở đoàn biểu tình trên đường, bình tĩnh nói: “Cô trước đừng có gấp, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lập tức qua đó tìm cô.”



Tần Lạc lắc đầu: “Không được, cậu qua đây cũng vô dụng, cậu chỉ cần nói cho tôi biết còn con đường khác có thể rời khỏi nơi này không, mặc dù đường xa vòng vèo cũng không sao.”



Cố Nam Châu trầm ngâm hai giây: “Vé máy bay trở về đã đặt?”



Tần Lạc sửng sốt, bạn học Cố thật là quá thông minh rồi.



“Ừ, lúc này tôi ở đường số 13, khoảng cách đến cửa trung tâm thương mại không tới 1000 m...”



Cô nhanh chóng báo vị trí của mình đang đứng, chung quanh quá ồn, cô sợ kéo dài tiếp thì ngay cả giọng của cô Cố Nam Châu cũng không nghe rõ.



Mặc dù Cố Nam Châu thường xuyên đến Hongkong công tác, nhưng chỗ đi dạo phố của phụ nữ thì không quen, nhưng anh vẫn dùng bút ký xuống.



Anh không quen, bạn anh quen thuộc.



“Được rồi, tạm thời hai cô đứng yên ở đấy, mặt khác cô gửi số hiệu chuyến bay của hai người cho tôi.”



“Ừ, cám ơn!”



...



Sau khi cúp điện thoại, thì vẻ mặt Tiểu Kim chờ đợi nhìn cô: “Chị Tần, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây không.”



Tần Lạc nhún vai: “Chị cảm thấy Cố luật sư cũng không quen thuộc chỗ này, cậu ta là người là ít khi đi dạo phố.”



Nghe đến đó, vẻ mặt chờ đợi hưng phấn của Tiểu Kim tức thì tan thành mây khói...



Mắt thấy bị du khách càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng đều là đám người chen chúc, đi chỗ nào đều chậm như ốc sên bò.



Tần Lạc cảm thấy bi thương, bây giờ cô thật sự rất sợ nơi có đoàn người dày đặc như thế, làm cho đầu cô như muốn nổ tung...