Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 251 : Tôi không quen chú

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Tần Lạc một chút cũng không muốn có vướng mắc gì với người đàn ông này, cho nên cố ý biểu hiện ra thái độ ác liệt, chỉ mong sao người đàn ông này mau rời khỏi phạm vi tầm mắt mình.



Mặc dù Hoắc Kỷ Thành có chút bi thương, nhưng anh vẫn dằn lại tính tình nói: “Lạc Lạc, một cô gái uống say quá không an toàn, anh đưa em trở về.”



Anh lo lắng Tần Lạc cứ như vậy thoát khỏi tầm mắt của mình...



Nói xong, thì đưa tay ra đỡ cô



Vẻ mặt Tần Lạc ghét bỏ hất tay anh ra, híp mắt hung tợn nói: “Đừng động tay động chân được không? Tôi với chú lại không quen! Bị người khác thấy còn tưởng rằng tôi với chú có quan hệ gì không minh bạch!“.



Mặt Hoắc Kỷ Thành trắng bệch: “Lạc Lạc, chúng ta...”



Anh nói còn chưa nói xong, đã bị người khác ngắt lời.



Đường Triều thấyHoắc Kỷ Thành ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về liền tự ra ngoài tìm anh, kết quả nhìn thấy anh đứng ở góc rẽ nói chuyện với Tần Lạc, không khỏi cười tít mắt chào hỏi với Tần Lạc.



“Chị dâu nhỏ! Đã lâu không gặp!”



Anh ta uống chút rượu vào, khó tránh khỏi đã quên chuyện Tần Lạc đã bị mất sáu năm trí nhớ, theo ý anh ta, lão đại đã cầu hôn thành công, hơn nữa cô ấy vốn là mẹcủa Tiểu Tinh, gọi một tiếng “Chị dâu nhỏ” cũng là hợp lý.



Đặt vào trước kia, xưng hô này quả thật hợp tình hợp lý.



Nhưng, giờ phút này - -



Tần Lạc xù lông chỉ vào anh ta: “Này! Tôiquen anh sao? Ai yêu cầuanh kết quan hệlung tung với tôi hả? Lại còn "Chị dâu nhỏ"! Ghê tởm! Anh còn dám gọi tôi như vậy thử xem?”



Đường Triều sửng sốt, ách... Chẳng lẽ chị dâu nhỏ cũng giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia có hai nhân cách?



Lập tức nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành: “Lão Đại, "chị dâu nhỏ" sẽ không giống nhóc con Tống Tư Kỳ kia...”



Anh tachưa nói hết lời liền nuốt vào trong cổ họng, bởi vì ánh mắt lão đại thật sự có lực sát thươngquá mạnh, anh nhìn thiếu chút nữa rùng mình một cái...



Tần Lạc đã hoàn toàn xù lông: “Này! Tôi cảnh cáo anh không nên nói lung tung! Tôi không phải "chị dâu nhỏ" gì của anh! Anh nhận nhầm người rồi.



Hoắc Kỷ Thành đứng một bên mặt đã sớm đen thành đáy nồi.




Cuối cùng là... Ra đến kịp lúc!



“Đồ con rùa! Ông biết cô ấy sao? Liền sốt ruột lừa gạt cô ấy lên xe mang về nhà? Buông tay cho tôi!”



Tần Lạc thấy cửa xe taxi sắp đóng, lập tức lấy tốc độ trăm mét tiến lên bám chặt vào cửa xe, người đàn ông bên trong muốn vô lễ với Bùi Tử Ninh chửi ầm lên.



Bùi Tử Ninh nâng lên đôi mắt sương mù lờ đờ say: “A! Lạc Lạc cậu đến rồi!”



Nói xong liền muốn xuống xe.



Người đàn ông đương nhiên không chịu, đây chính là miếng thịt béo tới tay, sao có thể dễ dàng để cho cô chạy trốn, vừa rồi mình còn giúp cô ta thanh toán tiền.



Đêm nay đương nhiên phải hưởng thụ tốt...



Bùi Tử Ninh rất khó chịu tay người đàn ông giữ eo mình, bất mãn nhìn về phía ông ta: “Ông là ai? Nhanh bỏ tay ra nghe thấy không? Lạc Lạc là chị em tốt nhất của tôi! Cô ấy đã đến đón tôi, tôi không muốn đi theo ông!”



Sắc mặt người đàn ôngrất không tốt, trầm giọng bảo lái xe: “Bác tài, lái xe, bạn gái tôi uống say rồi.”



“Không biết xấu hổ! Ai là bạn gái của ông hả?”



“Tôi không phải bạn gái của ông!”



Tần Lạc với Bùi Tử Ninh gần như cùng lúc nói ra, Tần Lạc lại càng bám chặt cửa xe không rời, cô biết chỉ cần mình không buông tay, tài xế không thể lái xe, không có người tài xế nào lái xe khi mở cửa xe.



Thường xuyên lái xe ở vùng này nên ít nhiều đều hiểu, anh chỉ muốn kiếm nhiều tiền, không có hứng thú với chuyện cãi cọ này, lập tức không vui nói: “Không đi thì xuống xe! Tôi không có nhiều thời gian với các người ở đây!”



Người đàn ôngkhông nhúc nhích tí nào: “Bác tài, lái xe, tôi cho anh gấp hai lần tiền!”



Tần Lạc nhịn không được nói tục: “Đồ khốn khiếp! Ông còn giữ chị em của tôi nữa có tin tôi sẽ báo cảnh sát không hả?”



Có lẽ khí thế của cô quá mạnh mẽ, trong ánh mắt lại phát ra từng trận sát khí, người đàn ông kia có chút sợ, ông ta vốn chỉ muốn tìm người phụ nữ xinh đẹp để qua buổi tối nhàm chán này, nếu ầm ĩ đến cảnh sát thì không tốt rồi.



Lập tức thô bạo đẩy Bùi Tử Ninh từ trong xe ra ngoài: “Mẹ nó! Cô trả lại tiền lúc nãy tôi thanh toán hóa đơn đây!”