Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 253 : Hoắc tiên sinh, chúng ta thật sự không quen

Ngày đăng: 16:05 18/04/20


Khi Hoắc Kỷ Thành nhận được điện thoại còn tưởng rằng Đường Triều lừa mình, không dám tin cậu ta có thể thuyết phục được Tần Lạc...



Nhưng mà, sự thật như vậy.



Anh chỉ có thể cam tâm tình nguyện bằng lòng để Đường Triều vơ vét tài sản, ai bảo cậu ta giúp bản thân tranh thủ cơ hội ở chungvới Lạc Lạc!



Sau khi lên xe, Tần Lạc để bạn tốt tựa vào trên thân mình, sau đó xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn đem Hoắc Kỷ Thành trở thành tài xế.



Hơn nữa hai cô ngồi ở đằng sau, Hoắc Kỷ Thành muốn đến gần cũng có chút khó khăn.



Xe chạy được khoảng mười phút, Bùi Tử Ninh đang tựa vào trên người Tần Lạc ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên khởi động cánh tay đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Dừng xe.”



Tình thế này, nếu Tần Lạc không nghe ra ý ngầm của cô mới gọi là ngốc!



“Có thể dừng xe ở lề đường không?”



“Chờ chút.”



Lúc Hoắc Kỷ Thành phun ra hai chữ này chỉ cảm thấy trong lòng giống như nhẹ nhàng thở ra, đoạn đường này thật sự là quá trầm mặc rồi! Dù là anh ít lời như vậycũng có chút chịu không nổi...



2 phút sau, xe chậm rãi dừng lại ở lề đường.



Bùi Tử Ninh vội vàng mở cửa xe lao ra, thiếu chút nữa vấp chân, Tần Lạc lập tức cùng ra ngoài: “Tử Ninh, cậu không sao chứ?”



Lúc đó, Bùi Tử Ninh cũng chẳng quan tâm cái khác, ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn thốc nôn tháo một trận...



Tần Lạc vội vàng muốn lấy khăn taytừ trong túi ra, đã thấy người đàn ông đưa một hộp khăn tay đến trước mắt mình.



Cô mím môi: “Cảm ơn!”



Sau đó lại xuống xe rồi.



Khoảng 3 phút sau, Tần Lạc mới đỡ Bùi Tử Ninh đã nôn xong lên xe, cô ở trong lòng ám thở dài một hơi, uống rượu không phải tìm chịu tội sao?



Ài...



Hoắc Kỷ Thànhtừ từ mở miệng: “Anh thấy bạn em đã quá say, đoán chừng còn có thể nôn tiếp, không bằng anh lái xe đến bên bờ sông, có lẽ cô ấy sẽ thoải mái chút.”



Mặc dù Tần Lạc rất muốn lập tức trở về, nhưng vừa thấy gương mặtTử Ninh tái nhợt, trong lòng hiểunôn một lần nhất định là không đủ, thì gật đầu đồng ý: “Ừ, phiền anh rồi.”



Giọng của cô khách khí mà xa cách.



Hoắc Kỷ Thànhkhông ngại, cuộc sống sau này còn rất dài, từ từ sẽ đến, anh tin tưởng Lạc Lạc sẽ tiếp nhận mình.



Chừng mười phút đến bờ sông.




“Bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho anh hai cô, bảo cậu ta ra ngoài nói chuyện với cô.”



Nói xong, thì Đường Triều lấy điện thoại ra bấm số.



Tống Tư Kỳ tức giận, đưa tay lên đoạt lấy di động của anh ta, cũng cúp luôn điện thoại.



“Anh không thấy phiền à! Mỗi lần đuổi theo tôi không rời lại còn lấy anh hai tôi ra để uy hiếp tôi? Anh là đàn ông sao?”



Đường Triều cũng không tức giận: “Có phải là đàn ông hay không cô muốn tự mình thể nghiệm không?”



Có lẽ lời anh ta nói quá mức rõ ràng, ngay cả cô gái lạnh lùng như Tống Tư Kỳ cũng không nhịn được mà đỏ mặt.



“Anh còn có thể vô sỉ hơn không? Sẽ không sợ tôi tố cáo anh hai sao?”



“Tôi không thể có chút tự do ngôn luận hả? Huống chi tôi lại không làm gì với cô? Có gì đáng để tố cáo? Chẳng lẽ mọi người không phải là nam nữ trưởng thành?”



Đường Triều không quan tâm, sau khi tiếp xúc vài lần với Tống Tư Kỳ, anh mới tìm được phương thức chính xác nói chuyện với cô.



Những lần trước đều là cô ấy chiếm thượng phong, mình ở thế hạ phong.



Cuối cùng phong thuỷ cũng xoay chuyển thôi!



Tống Tư Kỳ nghiêm mặt nhìn người đàn ông ở trước mắt, lúc mới bắt đầu tiếp xúc vẫn không biết da mặt người đàn ông này dày, bây giờ đã nhìn ra rồi!



Cô chẳng muốn nói dóc với anh ta tiếp, dứt khoát xoay người trở về phòng.



Nhìn bóng lưng cô, khóe môi Đường Triều hiện lên nụ cười thắng lợi, sau đó đi theo sau tiến vào.



...



Lúc Tống Tư Kỳ đẩy cửa vào, Mary đang hát, thấy cô vội vàng nhiệt tình chào hỏi: “Kỳ Kỳ, cô đi đâu vậy? Cô giúp tôi hát bài ở phía sau nhé!”



Ánh mắt Tống Tư Kỳ trong veo mà lạnh lùng nhìn cô một cái: “Tôi không biết hát.”



Mary dừng một chút, mới phát hiện Tống Tư Kỳ bây giờ với lúc trước ra ngoài có chút khác nhau, không khỏi nhìn về phía vị hôn phu Ước Hàn.



Ước Hàn cũng chú ý tới, nói như vậy, khí thế của hai nhân cách làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn khác nhau.



Tống Tư Kỳ vốn đơn thuần đáng yêu, điển hình hình tượng em gái mềm yếu; mà nhân cách thứ hai của Tống Tư Kỳ lạnh lùng, tiêu chuẩn chị hai xã hội đen.



Tống Tư Bạch cũng giương mắt nhìn về phía em gái nhà mình, không mặn không nhạt nói: “Em ấy không muốn hát thì thôi.”



Ước Hàn cũng không gấp, chỉ bất động thanh sắc quan sát nhân cách thứ hai của Tống Tư Kỳ...