Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 270 : Gặp được em mới là vận may của anh

Ngày đăng: 16:06 18/04/20


Buổi tối trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Tần Lạc rất bất ngờ nhận được điện thoại của ba: “Tiểu Lạc, nhiều năm này ba làm rất nhiều chuyện thật có lỗi với con, không có quan tâm đến cuộc sống cùng học tập của con, con hận ba cũng là đúng, nhưng lần này con không kể hiềm khích trước kia mà cho dì Lý cùng em gái con trở về, ba đảm bảo bọn sẽ không còn làm bất cứ chuyện gì tổn thương cho con nữa...”



Tần Lạc nghe xong rất không hiểu lời ba, vốn đang cảm thấy kỳ lạ ông ấy đã lâu chưa từng gọi điện thoại cho mình sao đột nhiên nghĩ gọi điện thoại đến giải thích với mình, thì ra lại là vì hai mẹ con nhà kia...



Chỉ là, sao mình nghe mà không hiểu?



“Ba nói hai mẹ con dì Lý đã trở về?”



“Đúng! Hôm qua mới vừa đến nhà, dì Lý con vừa về đến liền nói với ba là con không kể hiềm khích trước kia giúp hai bọn họ, bà ta nói trước kia là bị mỡ heo làm mê muội, làm nhiều chuyện rất có lỗi với con như vậy, còn nói lần này về quê thể nghiệm tín ngưỡng một lần, sáng sớm hôm nay liền đến giáo đường sám hối với cha sứ rồi.”



Dừng một chút: “Ba thấy bà ta lần này là nghiêm túc, tiểu Lạc, con có thể nể mặt ba mà tha thứ cho dì Lý con không, ba đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn cảm thấy gia đình là quan trọng nhất, ba thật sự không muốn lăn qua lăn lại nữa rồi.”



Sắc mặt Tần Lạc lạnh dần, nói đi nói lại, vẫn đều là vì hai mẹ con kia.



“Tôi cũng không có giúp bọn họ.”



Cô không biết Lý Thúy Như là kia căn cốt không đối vì sao phải nói là mình giúp bà ta, nhưng con người cô! Chuyện chưa từng làm thì nói chưa làm, cho cô cũng không muốn.



Dường như Đồng Thắng Lợi biết con gái lớn sẽ nói như vậy: “Dì Lý con biết con làm chuyện tốt nhất định sẽ không thừa nhận, bà ta vốn muốn buổi tối tự mình xuống bếp nấu cơm gọi con trở về ăn, lại sợ con không chịu về...”



Ông nói lời này là muốn thăm dò thái độ Tần Lạc.



“Không cần, việc này với tôi thật sự không có quan hệ, vô công bất thụ lộc, huống chi tôi cũng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ.”



Giọng Tần Lạc rất lạnh, đối với ba với mẹ kế, em gái, trong trí nhớ của cô cũng không có chút ôn nhu, cho nên cô cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân đi làm chuyện không thích.



Đồng Thắng Lợi có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Lạc, ba biết con uất ức, nhưng dù sao chuyện đã qua lâu như vậy, con có thể...”



Tâm Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy lạnh, cô cần gì phải tốn nhiều võ mồm với ba, cô nhớ rất rõ ràng sau khi mẹ mất ông từng nói với mình.



“Tao căn bản là không thích mẹ mày, là bị mẹ mày quyền thế buộc kết hôn, sau khi kết hôn chúng ta căn bản không hạnh phúc, mỗi lần nhìn đến mày sẽ làm cho tao nhớ đến mẹ mày áp bức, tao bị bà ta áp bức nhiều năm như vậy, đã sớm chịu không nổi rồi! Mày vĩnh viễn cũng không có khả năng làm con gái tao thương yêu nhất...”



Cẩn thận nghĩ lại, từ nhỏ cô đã rất ít có tình thương của ba, là ở mẹ với ông ngoại che chở, bà ngoại cưng chiều lớn lên, tất cả mơ mộng tòa thành công chúa đều là bọn họ cho mình...



Nghĩ vậy, giọng Tần Lạc lạnh hơn: “Không thể! Tôi dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho bọn họ? Lúc trước không phải ông từng nói nhìn thấy khuôn mặt tôi quá giống mẹ nên chán ghét sao? Bây giờ nói với tôi những thứ này không biết là quá giả dối rồi sao?”




“Tần Lạc, rất hân hạnh được biết cô.”



“Tôi làm kiến trúc sư, gần đây mới vừa nhận được một hạng mục nước ngoài, không biết có thể vinh hạnh mời Tần tiểu thư phiên dịch cho tôi được không? Đương nhiên, tiền lương tôi sẽ tính theo giờ.”



La Phỉ cười tít mắt nói, người này hiển nhiên có chút tự quen thuộc.



Tần Lạc mới vừa uống một ngụm bia thiếu chút nữa bị sặc, khụ... Nào có ai mới vừa gặp mặt liền lôi kéo làm quen như vậy?



Không tồi, Cố Nam Châu giúp cô giải vây rồi.



“Được rồi! Tần Lạc bây giờ cô ấy có hai phần công việc, đâu có thời gian làm phiên dịch cho cậu, ăn cái gì cũng không ngăn được miệng của cậu.”



La Phỉ vẫn cười tít mắt bưng ly rượu lên: “Tôi đây liền tự phạt một ly!”



Tần Lạc cong môi mỉm cười, cũng không so đo lời anh ta nói mới rồi, rất vui vẻ dung nhập vào trong liên hoan của hai người bọn họ.



May mắn có người tên La Phỉ này biết điều tiết không khí, nếu không thì bữa cơm này Tần Lạc với Cố Nam Châu chỉ sợ ăn sẽ không thoải mái như vậy...



Dường như La Phỉ chính là người biết đùa, luôn nghe anh ta nói chuyện lý thú như nhìn thấy, đùa làm cho Tần Lạc thỉnh thoảng ôm bụng cười lăn lộn, ngăn cách vừa mới bắt đầu đã lập tức không thấy tăm hơi.



...



Sau khi ăn xong, La Phỉ tự mình trở về khách sạn, còn Cố Nam Châu đề nghị đưa Tần Lạc trở về, cô khoát tay áo: “Không cần!”



Cố Nam Châu rất kiên trì: “Tóm lại con gái đi về muộn là không an toàn, lên xe đi!”



Tần Lạc ra vẻ thoải mái nói: “Chắc mấy đời tôi đã tu luyện là phúc khí tốt! Nên gặp được bạn thời trung học tốt tốt như cậu vậy.”



Cố Nam Châu cười yếu ớt: “Những lời này nên là do anh nói mới đúng, gặp được em mới là vận may của anh.”



Ánh mắt anh trong trẻo thấu đáo, dường như có thâm ý khác...



Trong lòng Tần Lạc “Lộp bộp” một cái, cô vốn chỉ muốn đùa một chút để điều tiết không khí, kết quả...