Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 66 : Bị vây trong tủ treo quần áo, đơn giản chính là khó nhịn đau khổ (2)

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Hoắc Kỷ Thành bắt

được cánh tay vùng vằng của cô, “Cô bình tĩnh cho tôi một chút! Cho dù

tôi tra được Hoắc Cẩm Dương là bạn trai cô thì thế nào? Là tôi để cho nó lừa gạt cô sao? Mang theo cô gái khác tới tham gia dạ tiệc sao?”



Lúc này Tần Lạc cực kỳ hận anh, vốn không nghe anh giải thích, “Anh biết rõ tại sao không nói cho tôi? Cái tên Đại Ác Ma này! Chính là muốn cố ý

nhìn tôi xấu mặt có đúng hay không?”



Hoắc Kỷ Thành cười lạnh,

”Tôi cho cô biết? Cô không cảm thấy mình đã chọn lầm đối tượng rồi sao?

Từ ngày Hoắc Cẩm Dương đi công tác trở về, khi nó biết chuyện cô bắt cóc em trai mình, lấy quan hệ của hai ngươi, chắc chắn nó biết đây là một

hiểu lầm, nhưng nó không có đến trước mặt của tôi giải thích giúp cô,

vài câu đôi lời cũng không có.”



“Nó biết rõ cô đi làm ở tập đoàn

Đế An, nó đã từng nói qua với cô mình có quan hệ với tập đoàn Đế An

không? Từ đầu đến cuối đều là nó lừa gạt cô, cô lại chạy tới chỉ trích

tôi?”



Lời của anh cũng đâm trúng lòng của Tần Lạc, đúng vậy! Từ

đầu đến cuối người lừa gạt mình là Cẩm Dương, có liên quan gì tới Đại Ma Vương?



Coi như anh biết cháu bạn trai mình là bạn trai cô, nhưng anh lại có động cơ gì để phơi bày chuyện này?



Nói đi nói lại, anh chỉ đứng ở bên cạnh xem trò vui. . . . . .



Mà mình, chính là bị bọn họ đùa bỡn như một con khỉ!



Nghĩ tới những thứ này, Tần Lạc cắn chặt môi dưới, cô không cần khóc lóc

trước mặt Đại Ma Vương! Cô phải kiên cường! Nếu như tất cả đều là sự

thật, Cẩm Dương không có giải thích hợp lý với mình, vậy. . . . . .



Cô sẽ không tha thứ cho anh nữa!



Sau khi nghĩ thông suốt, cô liền chuẩn bị rời đi, Hoắc Kỷ Thành lại kéo cô, “Cô mang trạng thái tinh thần này mà còn có thể tới bữa tiệc sao? Cô hi vọng tất cả mọi người phát hiện cô có cái gì không đúng sao?”



Tần Lạc chợt hất tay của anh ra, không nhịn được quát: “Vậy anh muốn tôi

như thế nào? Tôi là người máy sao? Nhìn thấy bạn trai mình có đôi có cặp với cô gái khác mà còn phải cười chúc phúc bọn họ sao? Trong một đêm

tất cả ân ái trở thành bọt nước, tất cả lời ngon tiếng ngọt sau lưng đều là lời nói dối, chẳng lẽ tôi ngay cả quyền lợi bi thương cũng không

có?”



Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành giống như bị bao một tầng sương lạnh, “Cô rất thích nó sao?”



Tần Lạc gần như muốn phản trách, “Đã yêu nhau hai năm, làm sao có thể nói không thích là không thích.”



Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, đang chuẩn bị mở miệng chợt nghe có tiếng

bước chân truyền đến, vội vàng kéo Tần Lạc đi tới phòng thay quần áo.



Tần Lạc vừa định phản kháng, lại nghe được một giọng nam quen thuộc.



“Ánh Thần, như vậy không tốt đâu?”



“Cẩm Dương, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”



Giọng của Giang Ánh Thần dịu dàng đáng yêu, hơn nữa ánh mắt cô ta mê ly, đôi

tay cách áo sơ mi vuốt ve ngực người đàn ông trước mặt. . . . . .



Tuy là định lực của Hoắc Cẩm Dương khá hơn nữa, nhưng cũng có chút khó nhịn .



Dù sao anh ta đã hưởng qua việc Giang Ánh Thần dịu dàng như nước, cảm giác nóng ran trong cơ thểhoàn toàn bị cô gợi dậy. . . . . .



Giọng nói anh ta khàn khàn, “Muốn. . . . . . Dĩ nhiên muốn. . . . . .”



Giang Ánh Thần lại nói: “Vậy thì hôn em.”



Sau đó, đôi môi hai người giống như keo sơn dính chung một chỗ. . . . . .



Mặc dù không thấy được, nhưng nghe được âm thanh không chịu được này.



Dù thế nào Tần Lạc nghe được ra tiếng bạn trai, cô gắt gao cắn môi, nhiều lần đều có kích động muốn xông ra chất vấn anh ta.



Nhưng vẫn nhịn được.


Hơn nữa, boss lại không nhận điện thoại, gửi lại cho anh ta một tin nhắn: Bây giờ không tiện, đợi lát nữa!



Thấy cái tin nhắn ngắn này, Trình Sâm không khỏi nghĩ sai, xem ra boss và Tần tiểu thư đang làm việc!



Chỉ là, chọn ở nơi này cũng quá... khụ khụ!



Đoán được boss đang làm chuyện quan trọng, Trình Sâm chỉ có thể che dấu

trước cho boss, dùng hết khả năng không để cho bất kỳ ai đem lòng sinh

nghi.



Vậy mà, sợ cái gì sẽ tới cái đó.



Giang Ánh Tuyết tìm một vòng cũng không tìm được Hoắc Kỷ Thành liền ngăn Trình Sâm lại, “Kỷ Thành đâu? Tại sao lâu rồi không thấy anh ấy?”



Trình Sâm thầm nghĩ trong lòng không tốt!



Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Giang tiểu thư, cô cũng biết tối nay

đối với boss mà nói là cực kỳ quan trọng, bây giờ boss đang đi nhận vài

cuộc điện thoại quan trọng, hoặc là đang nói chuyện riêng với một nhóm

bạn làm ăn buôn bán, mà không có ở bữa tiệc chỉ có một khả năng.”



Giang Ánh Tuyết tò mò hỏi: “Khả năng gì?”



Trình Sâm nghiêm túc trả lời, “Nói rõ cuộc trò chuyện này rất quan trọng,

boss không hy vọng bị những người khác nhìn thấy sau đó sinh ra phán

đoán, ngài cũng biết tối nay nhà họ Hoắccó không ít người đến không có ý tốt, cho nên”



Anh ta cố ý nói rất mờ mịt, coi như là hù dọa Giang Ánh Tuyết.



“Tôi hiểu Kỷ Thành rất bận, tôi vẫn sẽ đứng ở phía anh ấy, về phần em ba

tôi, sớm muộn gì nó cũng có ngày hiểu rằng chính mình trọn sai trận

doanh.”



“Nhị tiểu thư nói là bạn gái tối nay của Cẩm Dương thiếu gia sao?”



“Không phải nó thì còn có ai? Lại còn ở trước mặt tôi đắc chí!”



Nói đến chuyện này, Giang Ánh Tuyết liền mang một bụng tức, từ nhỏ đến lớn, con nhóc Giang Ánh Thần kia cái gì cũng muốn tranh giành với bản thân,

thật vất vả thấy nó ra nước ngoài học, vốn nghĩ rằng sau này có thể nối

lại tình xưa.



Kết quả, trở lại đứng phía đối lập với mình, vẫn còn điệu bộ dương oai ở trước mặt mình!



Nó thật sự cho rằng cái Hoắc Cẩm Dương có thể chiến thắng Kỷ Thành sao?



Với bản lĩnh đó của cậu ta thì không đủ gây sợ hãi!



Nhưng con nhóc Giang Ánh Thần kia lại coi cậu ta như là bảo bối!



Nói đến hai người bọn họ, tại sao lâu rồi không thấy bọn họ?



Chẳng lẽ lại chạy đi đâu len lén mưu đồ bí mật rồi hả?



Nghĩ tới đây, cô ta không thể chịu nổi, liền nhấc làn váy đi tìm Giang Ánh Thần khắp nơi.



Không ngờ, tìm mấy vòng cũng không thấy, liền kéo một vị tiểu thư có quan hệ tốt với cô ta hỏi, “Thấy Ánh Thần đâu không?”



Cô gái kia không chút nghĩ ngợi nói: “Cô ấy luôn ở

chung một chỗ với đại thiếu gia ở nhà họ Hoắc, mới vừa rồi hình như nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài.”



Giang Ánh Tuyết có chút bất ngờ, “Đi ra ngoài?”



Cô gái kia gật đầu, “Ừ, vẫn không thấy bọn họ đi vào nữa, tôi cũng không biết bọn họ đi làm gì rồi.”



Trong lòng Giang Ánh Tuyết nổi lên vẻ nghi hoặc, nghĩ tới vừa đúng ở trong

bừa tiệc không có việc gì, liền đi tìm bọn họ, có lẽ còn có thể bị mình

bắt gặp bí mật gì đó không thể cho người khác biết!



Nghĩ như vậy, cô ta chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn.



Làm ơn thank bài trang đầu cho Mèo đi.