Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 80 : Dạy cô cưỡi ngựa

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Đêm nay, Tần Lạc ngủ rất không yên ổn, luôn nằm mơ, thấy cô gái khóc thút

thít không ngừng, cô gái có thai bị nhốt ở trong một biệt thự, muốn đi

đâu đều có người đi theo, hoàn toàn không có tự do, mấy lần cô ấy cầu

cứu về phía mình, nhưng mình khẽ đưa tay...



Thì thức dậy.



Nửa đêm tỉnh lại, Tần Lạc hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng

trong mơ quá quen thuộc, mặc dù không thấy rõ mặt cô gái kia, nhưng

giống như đặt mình vào trong đó...



Quá chân thật!



Cô hít một hơi thật sâu, may mắn chỉ là trong mơ, không thì thật đáng sợ!



Nghĩ đến cô gái trong mơ thì đau lòng không thôi, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ đã sớm điên rồi...



Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như thế! Có thể nhốt cô gái vô tội đó lại.



...



Sáng hôm sau, Tần Lạc dậy sớm, chỉ cảm thấy không khí nông thôn rất trong lành, quả thật thích hợp để ở.



Một mình cô chậm rãi tản bộ ở phía trước sân, hưởng thụ không khí trong

lành sáng sớm cùng ánh mặt trời ấm áp, không nhịn được vươn hai tay ra,

hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận sáng sớm tốt đẹp này.



“Dậy sớm như vậy?”



Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nam quen thuộc, Tần Lạc đành phải

không tình nguyện mở mắt, đúng lúc đối diện gương mặt tuấn mỹ của đại ma vương.



Ách...



Toàn thân anh mặc đồ thể thao chạy bộ trở về?



Cảm nhận ánh mắt quái dị của Tần Lạc, Hoắc Kỷ Thành cầm lấy khăn ở trên cổ

lau mồ hôi trên mặt: “Chạy bộ sáng sớm là trình tự rèn luyện bắt buộc

mỗi ngày của tôi, cô cho rằng sẽ giống như cô ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao sao?”



Tần Lạc vốn đang có chút tôn kính với anh, kết quả vừa nghe anh mở miệng nói chuyện thì tan thành mây khói, lạnh mặt không để ý đến anh nữa, xoay người đi trở về.



Hoắc Kỷ Thành không nhịn được cười khẽ: “Dễ dàng tức giận như vậy sao?”



Tần Lạc vẫn không để ý đến anh, tiếp tục đường mình mình đi.



Cuối cùng Hoắc Kỷ Thành dùng hết tính nhẫn nại: “Tần Lạc!”



Tần Lạc cước bộ hơi có tạm dừng, nhưng vẫn không quay đầu, vẫn kiên định đi về phía trước.



Giờ phút này cô mới không cần sợ anh, coi như anh là lãnh đạo trực tiếp của cô thì sao? Dù sao bây giờ không ở công ty, cũng không phải trong lúc

làm việc, xem anh là Đại Ma Vương đáng ghét thì được rồi!



Hoắc Kỷ Thành không ngờ cô không để ý đến mình, đành phải từ từ đi theo phía sau cô.



Hai người cứ như vậy một trước một sau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước.
Đang nghĩ ngợi, Hoắc Kỷ Thành đã vươn tay về phía cô: “Không muốn tiếc nuối

rời đi, thì tới đây, chỉ cưỡi ngựa mà thôi, chẳng lẽ tôi còn có thể làm

gì với cô?”



Tần Lạc ngước mắt nhìn về phía anh, thật ra anh nói

cũng đúng, chỉ cưỡi ngựa, nhiều người ở đây như vậy, anh không có thể

làm gì mình!



Sau vài giây đấu tranh, cô vươn cánh tay về phía

Hoắc Kỷ Thành, được sự giúp đỡ của anh, nhẹ nhàng từ trên người con ngựa chuyển dời đến trước mặt anh rồi...



Phút chốc ngồi vào phía trước Hoắc Kỷ Thành kia, Tần Lạc cảm thấy khẩn trương lại xuất hiện rồi.



Không chỉ có như vậy, trái tim của cô còn nhảy “Bang bang” không ngừng...



Cái rắm! Đây là thế nào đây?



Hoắc Kỷ Thành ôm eo của cô, không nhịn được ở bên tai cô nói vài câu: “Thả lỏng chút, thân thể không cần căng cứng quá.”



“Ách... Anh thật sự muốn thúc ngựa chạy như bay sao?” Tần Lạc vẫn có chút sợ hãi nho nhỏ.



Hoắc Kỷ Thành thấp giọng trấn an nói: “Có tôi ở đây, đừng sợ.”



Đúng lúc này Đường Triều cũng thúc ngựa qua đây, vội vàng nói: “Người đẹp

Tiểu Tần, kỹ thuật cưỡi ngựa của A Thành là tốt nhất trong mấy anh em

chúng tôi đó, cô yên tâm giao cho cậu ấy thì được rồi, bảo đảm cho cô đã nghiền!”



Tần Lạc: “...”



Nói thật, trước cô vẫn cảm thấy

gia thế bối cảnh đại ma vương tốt, thích cậy vào quyền thế khi dễ người

khác, tiếp xúc dần dần mới phát hiện anh vô cùng có năng lực, hơn nữa

biết rất nhiều thứ...



Thường xuyên làm cho mình có một cảm giác nhận thức anh lần nữa...



Có Hoắc Kỷ Thành ở phía sau, làm cho cô có cảm giác an toàn, cảm xúc khẩn

trương từ từ biến mất, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì đều có cánh

tay kiên cường của anh che ở phía sau mình, rất kiên định.



Cảm giác đột nhiên xuất hiện này khiến cho cô có chút nghĩ không ra.



Hoắc Kỷ Thành vì để cho cô thích ứng, còn cố ý để cho ngựa chậm rãi đi một

vòng ở trên thảm cỏ, để tránh ngay vừa bắt đầu đã dọa cho Tần Lạc sợ.



“Chuẩn bị xong chưa?”



Môi mỏng anh nhẹ thở, thở ra vừa đúng ở bên gáy Tần Lạc, ngứa.



“Tôi”



Tần Lạc lầu bầu một câu, thật ra cô vẫn rất muốn nếm thử một chút, mỗi lần

xem tivi người ở bên trong thúc ngựa rong ruổi đều cảm thấy vô cùng

soái.