Trò Chơi Ngoài Ý Muốn

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:30 19/04/20


Trương Thiên Phi cho rằng bản thân lầm rồi, nên liền ngẩn người. Nhưng Hồ Tần Nhàn lại đứng dậy, cười mỉm một chút với y, cực kỳ khách sáo. Trương Thiên Phi đành phải khách sáo gật đầu chào lại. Hồ Tần Nhàn nói: “Tôi đến làđể bàn mấy vấn đề trong game với bạn của anh.”



Trương Thiên Phi khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “À, vậy tôi không quấy rầy các anh nữa, hay là tôi ra ngoài, các anh cứ tiếp tục.”



Hồ Tần Nhàn nói: “Không cần, đã trao đổi xong rồi.”Đuôi mắt khẽ liếc Lạc Thành một cái, Lạc Thành nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giả dối cười he he với Trương Thiên Phi. Hồ Tần Nhàn đi về cửa chính, lại mỉm cười khách sáo với Trương Thiên Phi, Trương Thiên Phi vội vã tránh người, dõi theo Hồ Tần Nhàn ra khỏi cửa.



Sau đó, Trương Thiên Phi giả bộ vôý hỏi Lạc Thành, Hồ Tần Nhàn cùng gã nói chuyện gì, Lạc Thành ấp úng né tránh nói: “Cũng, cũng không có gì.” Trương Thiên Phi không có hỏi lại, song ở trong lòng nghĩ, Hồ Tần Nhàn sẽ không đến mức bắt Lạc Thành gán thân trả nợ chứ.



Buổi tối thứ hai, Trương Thiên Phi đang ăn cơm chiều, chuông cửa liền vang lên, mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở bên ngoài, khách sáo hỏi y: “Xin hỏi Lạc Thành cóở nhà không?”



Trương Thiên Phi cười nhạt nói: “Có, có, để tôi gọi nó cho anh.”Để Hồ Tần Nhàn vào cửa, Hồ Tần Nhàn liền rất khách sáo: “Quấy rầy anh dùng bữa rồi.” Trương Thiên Phi đáp: “Không có gì, không có gì.”



Lạc Thành nghe nói Hồ Tần Nhàn đến, lập tức vào phòng đổi sang quần áo ra ngoài, chắc là Hồ Tần Nhàn có báo trước với gã, nên đầu tóc Lạc Thành cũng đãđược chải vào nếp, râu ria cũng được cạo sạch, tút tát lại bản thân trông cũng ra vẻ phết. Hồ Tần Nhàn nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, dường như rất hài lòng nên gật đầu, hai người ra khỏi cửa, để lại cho Trương Thiên Phi một cái cửa mở toang, gió mát lùa vào.



Mấy ngày sau, Lạc Thành ra ngoài càng lúc càng nhiều, có khi Trương Thiên Phi tan tầm về nhà không lâu sau thì gã trở về, lại có khi Trương Thiên Phi mới tan tầm về thì gã đi ra ngoài. Hồ Tần Nhàn có lúc tự mình đến cửa đón gã, có lúc không đến tìm gã, mà lần nào đến thìđều rất khách sáo với Trương Thiên Phi. Trương Thiên Phi nín thinh, mắt lạnh nhìn hai người, tâm trạng càng ngày càng… phức tạp hơn.



Hôm nay, sau khi tan ca, vì không đểý mà y đã uống hơn hai ly, lúc lái xe cảm thấy nó lắc lư hơn bình thường rất nhiều, cảnh vật trước mắt cũng mơ hồ. Chạy đến ngã tư, một chiếc xe như tên bay quẹo sang, Trương Thiên Phi vội chuyển tay lái, chỉ cảm thấy thân xe nghiêng ngả, đâm vào cột điện ven đường. Trước mắt hơi tối đi, cái trán ươn ướt, Trương Thiên Phi muốn đưa tay lên sờ xem có phải chảy máu không nhưng trước mắt càng tối lại, rồi lâm vào hôn mê.



Trương Thiên Phi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trong bệnh viện, đầu giường chất đầy hoa, trái cây rồi cả thuốc bổ nữa. Đuôi giường có một đống đồng nghiệp đứng đó, phấn khởi chúc mừng y tỉnh lại, bị cô y tá quát yên lặng mới thôi.




Hồ Tần Nhàn nhìn bức tường ởđằng xa: “Tôi muốn mời anh, giống như bạn của anh và tôi trong game kia, chơi lại một trò chơi. Đương nhiên không phải bắt anh giả gái, anh vẫn là chính anh, cũng không vào game, anh và tôi, muốn anh và tôi có quan hệ bạn bè trong đó, anh… có hiểu không.”



Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Hiểu.”



Hồ Tần Nhàn đổi tư thế ngồi trên sofa: “Trò chơi này lúc nào cũng có thể bắt đầu, thời gian tôi và anh có thể thương lượng một chút. Nhắc lại một lần nữa, cái này chỉ làđề nghị của tôi, anh nếu không muốn, giờ có thể gạt bỏ.”



Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Ờ.”



Hồ Tần Nhàn đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Trương Thiên Phi, kéo lấy cổáo Trương Thiên Phi: “Đừng ậm ờ vậy chứ, anh rốt cuộc có hiểu ý không đó, đồng ý hay không? Trò chơi này có thể không dễ chơi đâu đấy, thế nhưng …” Cười lạnh một tiếng, mạnh mẽđặt môi mình lên môi Trương Thiên Phi, sau một lát, rời ra xa, trên mặt hơi ửng đỏ, lớn tiếng nói, “Nhưng loại chuyện này, giờđã biết rõ rồi đó, chơi hay không?”



Trương Thiên Phi ra vẻ còn rất bình tĩnh, nói: “Được.”



Hồ Tần Nhàn giận dữ: “Được là cóý gì?” Tay giữ lấy cổáo Trương Thiên Phi dùng chút lực, lại đột nhiên miệng bị cái gìđó che lại.



Sau N thời gian, Trương Thiên Phi kết thúc môi lưỡi dây dưa, thu người lại, nhìn Hồ Tần Nhàn vẫn giữ cổáo y như cũ, mỉm cười: “Được ý là, tôi đồng ý.”



End