Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 103 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Những lời nói của Mạch Khê đập mạnh vào Lôi Dận. Hắn tựa thân mình vào thành ghế sofa, ngay sau đó lại ngồi dậy, bàn tay to lớn phiền chán không chịu được, cào mạnh mái tóc đen dày. Một động tác như vậy, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư hỗn loạn của hắn.



“Mơ tưởng! Tôi sẽ không để cho em rời khỏi, em nên quên suy nghĩ này đi!” Hắn giận dữ nói vài câu như vậy.



Lời của cô khiến hắn đau lòng. Nước mắt của cô càng khiến hắn đau lòng hơn…



Đối mặt với lời nói thô bạo đó, Mạch Khê cũng không nói thêm một câu gì nữa, đáy mắt lạnh nhạt như loài hoa sen thánh khiết. Cô ngồi yên ở đó, không có một cử động nào, lẳng lặng nhìn dáng vẻ mệt mỏi phiền chán của hắn. Chỉ lẳng lặng…



Ánh mắt của cô gần như muốn bức điên Lôi Dận. Hai lời chưa nói, hắn lại bước đến lần nữa, hai cánh tay như kìm sắt giữ chặt lấy bờ vai cô, giọng nói có chút thô ráp khàn khàn, thậm chí, khi nghe được lại giống như một sự đau khổ giãy giụa mà thỉnh cầu...



“Khê nhi, chỉ cần chờ thêm một thời gian, cho tôi một chút thời gian!”



Thái độ khác hẳn với ngày thường, bàn tay to lớn của Lôi Dận thuận thế hạ xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, theo bản năng mười ngón tay đan vào nhau.



“Nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt…” Hắn thế nhưng đã làm nên một sự nhượng bộ lớn nhất.



Sau đó, hắn không còn sức lực nào để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể nghe theo tâm tư mình, nắm chặt lấy tay cô. Giống như thể, chỉ cần buông lỏng tay, cô sẽ hoàn toàn biến mất.



Ngón tay thon dài ấy đan giữa những ngón tay cô, Mạch Khê cảm giác được những ngón tay dài bao vây lấy bàn tay nhỏ bé hơn của mình, trong nhất thời lại có chút hoảng hốt…



Trong đầu chợt nhớ đến một lời nào đó có người đã nói qua: Nếu một người đàn ông thích mười ngón tay đan vào nhau cùng với bạn, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta đã muốn bên bạn cả đời…



Mạch Khê ngơ ngác nhìn bàn tay rộng lớn ấy, một bàn tay đầy sức mạnh…



Chậm rãi ngẩng đầu, tim, trong nháy mắt có chút mềm xuống, lại trong nháy mắt chịu nỗi đau đớn như trước…Cùng nhau cả đời? Hệt như một cụm từ đầy châm chọc.



Hắn cùng với cô, phải như thế nào mới cùng nhau cả đời?



Trong lúc lơ đãng, khóe môi mong manh nhếch lên như tự giễu. Một tia chua xót xẹt qua trong lòng.



Người hắn yêu, chính là Bạc Tuyết, là mẹ của cô. Cô là cái gì cơ chứ?



Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt rúng động. Ngón tay bất giác trở nên lạnh băng, cứng đờ.



Lôi Dận nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của cô, trong lòng nỗi đau như đè nặng thêm. Năm ngón tay đan cài với cô, hơi duỗi ra một chút, tiếp theo đó, lại dùng lực mà siết lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của cô…



Hắn không thể nói thêm điều gì. Giờ khắc này, hắn không thể cho cô một lời nói có trọng lượng!



Chính như lí do thoái thác của hắn, hay là lời thề này, cũng chỉ là một câu cực hạn...tôi không phải là cha ruột của em!



Đối với điều này, Lôi Dận hoàn toàn khẳng định, bởi vì hắn biết rõ ràng rằng, ngay lúc đó, Bạc Tuyết căn bản không dám mang thai con của hắn!



Huyết Xà, mặc dù trước mặc người khác luôn uy phong lẫm liệt, quyền lực cao khiến bên cạnh hắn có đủ mọi loại phụ nữ xinh đẹp. Nhưng là, chỉ có hắn mới biết được Huyết Xà có một bí mật kinh người, đó là... Huyết Xà căn bản là không có năng lực sinh sản! Đây là hậu quả lưu lại trong cuộc đối đầu với dị bang tranh đoạt vũ khí quân sự.



Ngay lúc đó, Huyết Xà kém chút nữa đã chết. Trải qua mấy ngày mấy đêm cứu giúp, rốt cuộc cũng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm, lại hoàn toàn trở thành một gã đàn ông không hề có năng lực sinh sản. Bắt đầu từ khi đó, phụ nữ bên cạnh hắn nhiều hơn. Kỳ thực, Lôi Dận thực rất hiểu rõ, Bạc Tuyết ở trong lòng Huyết Xà có vị trí rất quan trọng. Sở dĩ Huyết Xà hàng đêm thác loạn, cũng chỉ là không muốn Bạc Tuyết phải thương hại hắn mà thôi.



Chuyện liên quan đến việc này, Bạc Tuyết cũng không biết được, mà Lôi Dận cũng ích kỷ che giấu chuyện này. Hắn tình nguyện nhìn Bạc Tuyết hàng đêm một mình trong phòng, cũng không muốn nhìn Huyết Xà lần lượt ở trên người cô mà phát tiết!



Mà sau khi ăn vụng trái cấm, Bạc Tuyết cũng chủ động uống thuốc ngừa thai. Thậm chí còn không e dè gì mà uống trước mặt Lôi Dận, cô còn có nhiều điều cố kị đối với Huyết Xà.



Bởi vậy, nên Lôi Dận mới khẳng định như thế, Mạch Khê không phải con ruột của hắn.



Nhưng là, kết quả của hai bản báo cáo khốn kiếp kia lại…



Cảm giác được sức mạnh hắn siết trên tay mình, đầu óc Mạch Khê chợt trở nên tỉnh táo…Thấy ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, tựa hồ như đang nhớ lại quá khứ. Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, nước mắt dần dần khô cạn trong hơi thở mềm nhẹ của người đàn ông kia…



Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhẹ, đều không hề có một âm thanh nào khác.



Một cảm giác kỳ lạ giữa hai người chợt lan tràn, như một làn sương mù dày đặc đầy bí ẩn, tràn ngập giữa cả hai, vây bọc chung quanh thân thể, thẩm thấu xuyên qua làn da. Thật giống như là, một cảm giác hư hư thực thực không thể nói thành lời. Trong im lặng, dần dần quấn quanh tâm linh của cả hai.



Là bồi hồi. Là nhớ.




“Để tôi tùy hứng một lần đi. Tôi rất muốn hát…” Ngón tay Mạch Khê nhẹ nhàng chạm vào phím đàn. Thanh âm như nước chảy mây trôi mềm hóa lòng Lôi Dận. Tiếng đàn của cô hoàn toàn vây giữ lấy trái tim chai sạn của hắn…



“Em hát, tôi nghe.” Hắn ngồi xuống đối diện đàn dương cầm, giọng nói dịu hòa đến dị thường.



Mạch Khê nở nụ cười...



Hắn chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, mà không hề chú ý tới đáy mắt đã phủ một tầng sương mờ trong đó…



Tiếng đàn vang lên, thật cô độc. Thanh âm lẳng lặng, thanh cao mà trong trẻo, như nước biếc trong chốn núi rừng, động lòng người; hoặc như là một cơn mưa phùn triền miên, mông lung tầm mắt người. Giờ khắc này, tâm Lôi Dận chưa bao giờ yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh như khi chỉ có một người, trong bóng tối lại thấy được ánh sáng nhàn nhạt.



Hoặc như là, khi đã chịu đựng đớn đau tột cùng, lại cảm giác được ánh sáng rực rỡ cùng với khung cảnh dịu dàng chỉ còn yên tĩnh…



Tiếng hát của Mạch Khê hòa với tiếng đàn vang lên...



Trong thế giới của anh, chỉ có anh kiêu hãnh cùng rực sáng.



Em ở trong thế giới của anh, yên tĩnh như bóng đêm trầm mặc.



Đã có lúc,, em từng dùng hết thời gian mình có.



Dõi theo anh, hy vọng, rồi lại lạnh nhạt, vẫn dõi theo cho đến khi…



Em theo thời gian mà hóa thành bụi khói hư vô.



Trong bóng đêm cô độc cùng tịch liêu.



Hoặc sống, hoặc chết.



Nhặt lên đóa hoa bách hợp duy nhất đã héo úa



Trong thế giới của anh



Có thấy được đóa hoa này không?



Xin hãy để đóa hoa cuối cùng này, tan thành tro bụi…



Tiếng đàn như sóng vỗ va đập vào lòng Lôi Dận. Nhất là giọng hát này như cào xé tim gan hắn. Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại.



Lòng hắn không thể nào đối mặt được với bóng dáng như không còn một chút sự sống nào kia.



Là hắn sai lầm rồi sao?



Không, cho tới bây giờ, hắn, không bao giờ phạm sai lầm.



Tiếng ca dần dần dừng lại, tiếng đàn cuối cùng, trong một nốt cao cũng ngừng hẳn…



Lôi Dận dường như vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát mềm mại của Mạch Khê, cho đến khi mở mắt ra, hắn mới ý thức được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị!



Khác với loại yên tĩnh bình thường, chảy xuôi trong không khí là sự im lặng chết chóc, xuyên qua từng lỗ chân lông Lôi Dận. Hắn nhìn về phía đàn dương cầm, ngay sau đó, đột nhiên đứng dậy, vội vã bước nhanh tới...



“Khê nhi!” Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoảng sợ.



Máu, từng dòng từng dòng nhuốm trên phím đàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lẳng lặng tựa trên đó, lưỡi dao sắc bén vẫn còn đặt trên phím đàn. Mà cổ tay kia của cô, máu đang chảy ra không ngừng.



Tim Lôi Dận như bị bóp nghẹt. “Khê nhi…” Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong phòng nhạc, hắn vòng tay ôm lấy cô, thô lỗ kéo cravat xuống, đè chặt cổ tay cô lại...



Cô…thế nhưng lại cắt cổ tay trước mặt hắn?



Chẳng lẽ...cô tình nguyện lựa chọn cách thức này mà trốn tránh hắn sao?