Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 108 :
Ngày đăng: 14:40 19/04/20
“Nha đầu ngốc…” Lôi Dận nâng tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đối với sự lên án của Mạch Khê cũng không hề một chút tức giận nào. “Từ lúc tám tuổi em đã vào tòa thành này, mười năm ‘cẩm y ngọc thực’, đi đến nơi nào cũng có vệ sĩ đi theo, muốn làm gì cũng có người hầu hạ, trang phục tới tay cơm đến tận miệng. Rời khỏi nơi này, em phải sống như thế nào? Bên ngoài, không hề dễ dàng như em nghĩ.”
Mạch Khê nghe vậy xong, khóe môi gợn lên một ý cười bất đắc dĩ…
“Còn nhớ rõ cô gái bán hàng trong tiệm kẹo kia không?” Cô nhìn hắn, không hề chớp mắt, “Cô ấy có vẻ cùng tuổi với tôi, gia đình của cô ấy nhất định không giàu có gì, bằng không giày trên chân sẽ không cũ đến như vậy. Nhưng là, cô ấy vẫn sống rất vui vẻ, mà tôi thì sao? Chỉ giống một đứa con nít, cái gì cũng không thể làm được. Cho dù vật chất hẳn nhiên rất quan trọng, nhưng là tinh thần quan trọng hơn. Ông cho tôi mọi thứ, tôi không nhận nổi, giống như mẹ của tôi vậy!”
“Em không giống mẹ em!” Giọng điệu Lôi Dận hơi hơi cao thêm, đuôi lông mày hiện lên một chút phiền lòng. Lời nói của Mạch Khê như một thanh kiếm vô tình xẹt qua trong lòng hắn, tuy rằng giọng điệu đạm mạc là vậy. Nhưng chính vì như thế, mới khiến người ta càng thêm bất an.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê có một chút hoảng hốt trong chốc lát. Ánh mắt cùng với ánh sáng của đèn tường quyện lẫn vào nhau, hiện lên quầng sáng nhàn nhạt, dừng trên hàng mi hơi hơi chớp. Một lúc lâu sau, cô vẫn không nói gì.
Dáng vẻ của cô khiến lòng người đàn ông phía trước như bị siết chặt. Hắn cúi đầu, thở dài, đẩy cô đến trước sofa. Lôi Dận ngồi đối diện cô, kéo cánh tay mảnh dẻ bị thương của cô qua. “Khê nhi, em là em, mẹ của em là mẹ của em. Tuy rằng năm em tám tuổi đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng mười năm này, em cũng đã quen thuộc với cuộc sống trong tòa thành.”
Hắn tránh nói đến Bạc Tuyết, chỉ là lặp lại nhiều hơn những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng ve vuốt từng ngón tay tinh tế, non mềm của cô. Đôi tay mềm mại đến như thế, hắn có thể nhẫn tâm đến thế nào để cô phải chịu cuộc sống đau khổ? Cô luôn luôn nhát gan là thế. Thậm chí, hắn vẫn còn có thể nhớ rất rõ năm cô mười bốn tuổi kia, vụng trộm đứng ngoài cửa nhìn lén cảnh hắn tự tay giết chết một sát thủ. Hắn chậm rãi đổ máu tươi của sát thủ kia vào ly thủy tinh, rồi ngay lúc đưa đến bên môi, cô kêu lên sợ hãi và ngất đi…
Có lẽ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ý định của hắn là cảnh cáo cô không được phép nhìn lén người khác! Và cũng có lẽ rằng, ở trong lòng cô, bắt đầu từ khi ấy đã sớm nhận định rằng hắn là ma quỷ uống máu người.
Mạch Khê cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên bàn tay rộng lớn ấm áp của người đàn ông kia. Sống ở tòa thành này mười năm, lại chưa từng có được một năm sống hoàn toàn phóng khoáng vui vẻ. Cô không hiểu người đàn ông này. Có đôi khi, trong đầu cô thậm chí nảy sinh ý muốn giải đáp hắn, nhưng là mỗi khi nhớ tới nhật ký của mẹ mình, cô liền chùn bước. Người đàn ông này là...của mẹ. Chuyện quá khứ của hắn, thế giới của hắn, không bao giờ có cô tồn tại…
“Đúng vậy, tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi. Tôi…là con gái ruột của bà…” Giọng nói thấp rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như khiến người đối diện không thể nghe thấy được, ngay lập tức hòa tan trong không khí, hoàn toàn được che khuất trong âm thanh của cơn mưa lớn bên ngoài.
Nhưng là, Lôi Dận có thể nghe được. Hắn luôn nắm bắt được tâm tư của người khác. Giờ khắc này, cảm giác cô đơn quá rõ ràng của cô, hắn hiểu được. Tim lại càng đau thêm.
“Khê nhi…”
“Chuyện liên quan đến cái chết của mẹ tôi, tôi thực đã biết. Về phần chuyện của ông và mẹ, tôi không có quyền biết điều gì cả. Chỉ là..." Mạch Khê ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Lôi Dận, đáy mắt như thể chỉ còn sót lại tro tàn, hiện lên những tia sáng le lói.“Mời ông nói cho tôi biết, mẹ tôi được chôn ở nơi nào!”
Ngón tay Lôi Dận cứng đờ, ngay cả độ cong bên môi cũng trở nên mất tự nhiên một chút. Hắn nhìn Mạch Khê, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tôi là con gái của bà. Một khi đã như vậy, so với bất luận kẻ nào trên đời này đều có tư cách để biết.” Giọng nói của Mạch Khê là kiên quyết hoàn toàn, không hề có một chút thoái nhượng nào.
Thật lâu sau đó, tiếng thở dài của Lôi Dận vang lên có một chút mệt mỏi. Hắn gật đầu một cái, bàn tay to xoa mái tóc dài của cô, như thể đương chiều chuộng một đứa trẻ ầm ĩ vậy, rồi mới cúi đầu nói, “Em yên tâm, yêu cầu này của em tôi sẽ thỏa mãn.”
Trong không khí chỉ còn lại sự trầm tĩnh và tiếng mưa ngoài cửa sổ…
——————————
Tổng công ty của Tập đoàn Lôi thị, cao đến chọc trời, ở trong màn mưa càng thêm vẻ hùng vĩ. Bóng đêm mỗi lúc mỗi sâu hơn. Cảnh đô hội phồn hoa phản chiếu vào lớp thủy tinh công nghiệp quanh tòa nhà.
Phòng Tổng Giám đốc lạnh lẽo như băng đá…
Chỉ có mùi hương xì gà nhàn nhạt cùng hương cà phê thuần chất nhất tỏa ra.
Trong văn phòng rộng đến như vậy chỉ có ba người. Ngoại trừ Lôi Dận cùng Phí Dạ, còn có một người đàn ông ngồi trên sofa ở phòng khách. Dáng người gã tương đương như Lôi Dận và Phí Dạ, đều cao lớn vững chãi, khuôn mặt cương nghị. Sống mũi cao anh tuấn lộ ra sự cứng đầu cùng thâm trầm. Đôi môi mỏng dường như luôn có sự phong tình nhàn nhạt. Là một gã đàn ông có sức hút chết người.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn vẫn nhìn cô mãi như thế, không hề chớp mặt. Gương mặt này khắc sâu vào võng mạc hắn, lại khiến hắn đau đớn thêm một lần nữa. Cơn đau này, bắt đầu lan ra, thẩm thấu đến từng tế bào. Đau đến nỗi, nội tâm như đã bị bóp vỡ hoàn toàn…
Cô vẫn chiến thắng. Trong một khắc cuối cùng này, hắn lựa chọn như thế, chỉ là vì có thể đổi lấy nụ cười rực rỡ như hoa của cô sau này!
Chỉ là, như vậy, lòng của hắn đau. Rất đau. Như là có một người nào đó, dùng thanh kiếm sắc bén cắt đi một phần thân thể hắn, khiến hắn mất đi sự kiên định cùng sắc bén vốn có.
Những thứ hắn đã từng làm cho cô gái nhỏ này, có lẽ chỉ đau xót. Nhưng giữa những hồi ức mệt mỏi khôn cùng kia, ước muốn của hắn không nhiều lắm, chỉ nguyện cho cô có thể nhớ tới hắn dù chỉ một chút, sự chua xót bên môi mỗi ngày sẽ chậm rãi nhạt dần. Như vậy, là tốt rồi…
Cố nén sự trống rỗng lớn đến ngạt thở trong lòng, Lôi Dận nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô, nhẹ nhàng để không quấy rầy giấc ngủ an ổn của cô. Trong đáy mắt hắn, không thể có cách nào che lấp đi sự đớn đau cùng khao khát không muốn xa rời. Hắn cúi thân mình xuống, đôi môi mỏng dịu dàng dừng trên mái tóc cô, trên trán, trên sống mũi xinh đẹp, cuối cùng là đôi môi đỏ hồng…
Khi hai đôi môi nhẹ nhàng quấn vào nhau và cảm nhận được sự mềm mại kia, môi Lôi Dận run lên nhè nhẹ, hai mắt khép lại cũng run rẩy. Khóe mắt lúc này, không chỉ còn là ẩm ướt nữa, mà bỗng dưng một giọt lệ rơi xuống, chậm rãi trượt theo gò má cương nghị của hắn, thấm ướt vào giữa đôi môi cả hai. Chua xót, trong một khắc này thôi đã ngập tràn.
Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi...[1]
(Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy, chính là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi...)
Khi mở mắt ra một lần nữa, chỉ còn thấy đôi mắt rạn vỡ nát lòng của hắn. Lôi Dận nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê qua. Chiếc vòng trên cổ tay trắng như tuyết tuột xuống. Ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm tới điểm chốt khóa lại. “Lách cách” một tiếng mong manh vang lên…vòng tay…thuận thế rơi ra.
“Khê nhi…từ đây, em tự do.”
———————————
Nghĩa trang Hoàng gia.
Mưa dầm nhiều ngày khiến cho toàn bộ khu mộ được bao phủ bên trong màn sương mờ. Mây đèn trên đầu dường như lúc nào cũng có thể vắt ra nước. Chỉ cần gió nhẹ thổi qua đã mang theo mùi mưa rất đậm. Những phiến đá sau cơn mưa đã được cọ rửa sạch sẽ. Mặt cỏ xanh mướt được cắt xén cẩn thận cùng tấm bia trang nghiêm. Nơi đây không có lúc nào là không có người tìm về nơi chốn sở hữu cuối cùng trên cõi đời này.
Có lẽ, ngủ mãi như thế, mới là một cuộc đời yên ổn thực sự.
Nơi này khác những nghĩa trang bình thường khác. Nó đẹp và có gì đó sang trọng hơn. Có thể vào được đây, không giàu cũng sang.
Trước một khu mộ, là một thập giá cao. Khu mộ này rất lớn, bốn phía gieo trồng từng tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Mạch Khê đặt trước tấm bia một bó cúc trắng lớn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hương hoa nhàn nhạt tản vào trong không khí. Trên tấm bia, là gương mặt của một cô gái đang cười rạng rỡ. Gương mặt tương tự với Mạch Khê.
“Mẹ…” Quản gia Hàn Á đỡ Mạch Khê quỳ xuống trước khu mộ. Cách đó không xa là tiếng sầm ầm ì. Thời tiết, càng lúc càng thêm u ám.
Đây là lần đầu tiên có gọi ra tiếng này, cũng là đối với ảnh chụp trên một tấm bia.
Đối với mẹ, cô vừa là khát vọng mà vừa là xa lạ. Nhìn gương mặt tươi cười như hoa kia, Mạch Khê thực sự muốn hỏi bà một câu. Vì sao lúc trước bà còn sống, lại đưa cô vào cô nhi viện?
Có lẽ, chuyện này chỉ có mẹ mới biết được. Mà bà, đã ngủ một giấc ngủ vĩnh viễn.