Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 117 :
Ngày đăng: 14:40 19/04/20
Đường đến rượu trang Tuffy không được tốt cho lắm, ngay cả dân bản xứ tới đó cũng dễ bị lạc đường. Thậm chí đường vào nhỏ đến nỗi chiếc xe du lịch kia cũng không vào nổi. Ông lão người Pháp đã quay về được một lúc, hiện giờ, dưới bầu trời bao la chỉ còn Lôi Dận cùng Phí Dạ. So với nước Mỹ phồn hoa, chốn này quả thực là yên tĩnh. Trong phạm vi mấy chục km2 chỉ thấy hoa, không một bóng người…
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên sầm lại, vẫn không thấy mưa nhưng mây đen đã từ đâu kéo về, che đi ánh nắng chan hòa. Cả biển hoa oải hương bị gió thổi lung lay, càng làm cho hương hoa thêm nồng đậm, ngọt ngào.
Cách đó không xa, trong cánh đồng hoa, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái. Cô mặc một chiếc váy trắng đi xuyên qua cánh đồng, cảnh tượng này đẹp như một bức tranh vậy. Sắc tím miên man vây lấy cô, hương hoa thơm mát vương vấn lên làn váy cô. Trong tay cô còn có chiếc ô hồng, càng khiến cô thêm phần mộng ảo.
Cảnh tượng này, hoàn toàn rơi vào ánh mắt hai người đàn ông…
Cho đến lúc cô gái đến gần, dáng vẻ của cô mới hoàn toàn in khắc trong đôi mắt đối phương….
Hàng mi cong dài như viễn sơn, đôi lông mày đen dường như cũng vương hương hoa. Đôi mắt cô trong suốt như biển thạch anh sâu thẳm. Giữa biển hoa tím biếc, làn da tuyết trắng của cô càng thêm nổi bật, toát lên nét thơ ngây, đáng yêu. Đôi môi đỏ hồng hé ra nụ cười như hoa. Cô đứng cạnh hai người đàn ông anh tuấn trông thật giống như hoa lê dưới ánh dương rực rỡ…
Có điều…nụ cười này quá đẹp, trong lúc nhất thời khiến cho hai người đàn ông sinh ra cảm giác thật lạ, như đã từng quen biết mà nay được gặp lại vậy.
Không đợi đối phương lên tiếng, ý cười bên môi cô tràn đến tận đáy mắt. Cô nghiêng đầu nhìn hai người, thân thiết nói: “Các anh là khách du lịch à? Vị trí ở chỗ này có phần ‘đặc biệt’, bốn phía đều là cánh đồng hoa, các anh cẩn thận lạc đường đó.” Cô không hề bị sự uy nghiêm của hai người đàn ông này hù dọa, cô ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Không phải lo lắng lắm đâu, Provence mùa này ít khi có mưa, chỉ u ám như vậy thôi. Nhưng mà để đề phòng, cho các anh cái ô này. Du lịch vui vẻ nha!”
Cô gái cực kỳ vui vẻ mà giơ chiếc ô trong tay ra, ánh mắt nồng đậm ý cười.
Tim Lôi Dận lạc mất một nhịp. Nụ cười thoảng như đám mây phiêu lãng này khiến hồi ức trong hắn ùa về. Trong đầu hắn thoáng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lại cùng cô gái trước mặt này không ngừng luân phiên hiện lên.
Hắn theo bản năng nhận chiếc ô hồng trong tay cô gái, chữ viết trên đó lại càng khiến hắn hứng thú hơn nữa…
“Rượu trang Tuffy”
Lôi Dận liếc nhìn Phí Dạ đang đứng bên cạnh, dùng ánh mắt để ám chỉ với hắn.
Phí Dạ lại ngạc nhiên nhìn cô gái, giật mình sửng sốt hồi lâu mới có phản ứng lại. Hắn hắng giọng, hỏi:
“Cô gái, cô là người của rượu trang Tuffy? Xin hỏi đường đến rượu trang này thế nào?”
Cô gái vừa nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, “Các anh muốn đến rượu trang Tuffy? Để làm gì?”
“Chỉ thăm một chút thôi. Nghe nói đó là rượu trang mới mở.” Phí Dạ thầm đánh giá cô gái. Ánh mắt của cô với người con gái kia thật giống nhau, ngay cả nụ cười bên môi cũng tràn đầy tình cảm. Có điều, cô gái này dường như vui vẻ hơn, tâm cũng không phòng bị nhiều.
“Rượu trang Tuffy danh bất hư truyền đó.” Gương mặt cô gái thoáng hiện vẻ đắc ý. Có lẽ nhận thấy được sự thất thố của mình, cô ngượng ngùng thè lưỡi. “Ngại quá! Hai người nếu muốn đến rượu trang thì cứ đi dọc đường này, đi đến khi nào nhìn thấy một vườn nho thì đó chính là trang trại Tuffy. Chỗ đó rất đẹp!”
“Cám ơn!” Phí Dạ thấp giọng nói.
“Phì…” Cô gái không nói tiếp, ngược lại là nhìn Phí Dạ mà cười ra tiếng.
Phí Dạ bị cô cười đến sững sờ, nhìn Lôi Dận, lại nhìn mình. Không có chỗ nào đáng cười đấy chứ?
Lôi Dận không lên tiếng, lại nhìn bốn phía chung quanh theo bản năng…
Màu nắng ráng chiều thực sự rất đẹp, nhất là ở bên trong vườn hoa rộng lớn cùng vườn nho tươi tốt này. Những đám mây lớn trên bầu trời chậm rãi tách ra, ánh sáng vàng rực chiếu nghiêng nghiêng, đổ đầy bốn phía. Chung quanh đều là những con người bận rộn. Mọi thứ, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng không hiểu sao, tâm thần hắn có chút hoảng hốt. Rốt cuộc, hắn vẫn xoay người rời đi…
Một thanh niên người Pháp chạy vội tới trong vườn hoa, dưới ánh mặt trời vàng rực như mật gọi lớn, “Selena..."
Giữa biển hoa màu tím, ánh tà dương phủ đầy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi mắt lộng lẫy như ngọc lưu ly dường như lấp lánh dưới ánh mặt trời của buổi chiều. Cô đứng lên, cười cười.
“Selena, rượu trang của chúng ta mới đón một vị khách rất quý đó, có khả năng sẽ trở thành khách hàng.” Chàng trai người Pháp này cũng là một người làm vườn ở đây, đôi mắt xanh lam không một chút che giấu đi tình yêu say đắm đối với người thiếu nữ mềm mại trước mắt mình.
Ánh mắt cô gái có ý cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng như phiêu đãng giữa bầu không khí hòa lẫn hương hoa, “Khách ở đâu?”
“Không biết nữa. À, hình như bọn họ vừa mới lên xe.” Cậu thanh niên người Pháp chỉ về phía hai bóng dáng xa xa đương đi bộ, cười nói.
Cô gái quay đầu nhìn lại. Trong ánh chiều tà chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng không khó để nhìn thấy và cảm nhận được sự cao lớn và anh tuấn kia. Ánh mắt vẫn còn ý cười theo bản năng chấn động, rồi giật mình, giống như một cơn gió lạnh lướt qua mặt nước, khiến cho mặt nước đang phẳng lặng phải gợn sóng. Cô tự giễu lắc đầu, lại một lần nữa khom người xuống dưới, ẩn nấp trong biển hoa bao phủ.
Mà Lôi Dận, trong mơ hồ thế nhưng lại nghe được một tiếng “Selena.” Mi tâm hắn hơi nhíu một chút, hắn quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn bốn phía chung quanh. Đập vào mắt vẫn là những người làm vườn đương bận rộn làm việc. Còn có … giữa vườn hoa, là một chiếc mũ hồng được ánh tà dương nhuộm màu…
“Lôi tiên sinh?” Phí Dạ nghi hoặc quay đầu, nhìn thoáng qua sau, lại nhìn về phía Lôi Dận.
“Cậu có nghe gì không?” Lôi Dận hỏi một câu ‘mạc danh kỳ diệu’ (không giải thích được).
Phí Dạ sờ không được ý nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị [2], “Nghe được cái gì ạ?”
Ánh mắt vừa sáng lên của Lôi Dận lại trầm xuống một lần nữa. Có vẻ bản thân hắn đã nghe lầm. Nhưng, cho dù nghe được thì như thế nào? Xem ra, Provence quả thực là một nơi khiến con người ta chìm trong một giấc mộng. Chẳng qua, giấc mộng của hắn, mãi mãi cũng chỉ có ác mộng mà thôi!
____________
King, hơn tám giờ.
Ở Provence này, trong nội thành, từ khách sạn lớn xa hoa đến nông trại của người dân, cái gì cần có đều có. Mà bên trong nội thành phồn hoa này, nổi danh nhất ngoại trừ khách sạn Hoàng Đế Emperor thì còn King vừa mới thành lập vài năm gần đây. Nếu đặt lên bàn cân so sánh, thì vị trí về sự cao cấp xa hoa của Hoàng Đế Emperor đã bị thay thế bởi King mới vừa thành lập. Từ phòng hạng tổng thống cho đến vườn hoa, mỗi một hạng mục đều mang một diện tích cực kỳ lớn. Màu tím của oải hương vẫn là sắc màu dễ được thấy nhất ở đây. Ở đây thường xuyên tiếp đón những vị doanh nhân đến từ khắp nơi trên thế giới, cùng với những vị khách du lịch thuộc tầng lớp thượng lưu.
Một chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn. Nhân viên có huấn luyện bài bản liền bước tới mở cửa xe. Anh ta vừa muốn nói lời chào mừng hoan nghênh, lại khiếp sợ trước dung nhan của cô gái vô cùng xinh đẹp trước mặt mà không thể nói nên lời.
Gió đêm dịu dàng thoảng qua mái tóc dài của cô. Đôi mắt lưu ly lộng lẫy khẽ chớp động lòng người. Bộ quần áo đơn giản đều thoang thoảng mùi hương của loài hoa oải hương. Chỉ là … cô thấy nơi đây thế nào cũng không giống một khách sạn.
Cô gái nhẹ nhàng cười cười đáp lễ với nhân viên, lập tức bước tới quầy tiếp tân, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên … “Xin chào, tôi muốn tìm vị khách trên tầng K. Ông ấy đã hẹn đêm nay thử rượu…”
[2]: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt thành câu là “sờ không được suy nghĩ” với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.