Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 123 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


“Ưm…A…Đừng…” Mạch Khê khó nhịn ngọ nguậy thân mình, cố gắng tránh né đi sự tấn công của hắn, lại để thoát một tiếng rên mất hồn hơn ban nãy.



Lôi Dận cười nhẹ, nụ cười kia dịu dàng như nước chảy, ánh mắt lại hiện lên khát vọng mãnh liệt. Bờ eo của Khê nhi luôn luôn nhạy cảm như vậy. Mà hắn, thậm chí còn quen thuộc thân thể cô hơn cô nữa.



Hắn khẽ liếm trêu đùa nơi mẫn cảm của cô khiến người con gái không chịu được mà rên rỉ nhiều hơn. Thân mình kia như muốn trốn tránh đi lại như có chút chờ mong. Bàn tay hắn lặng lẽ cởi ra quần lót của cô, ném một đường cong duyên dáng xuống tấm thảm dày.



Mạch Khê nức nở như một con vật nhỏ xinh, thân thể mềm mại hơi cuộn tròn lại, đôi môi tràn ra những tiếng kêu kinh hãi. Vừa cảm nhận được bàn tay to của người đàn ông thuần thục luồn đến giữa hai chân, thân thể mềm mại run lên, cô theo bản năng khép hai chân lại.



“Khê nhi…Đừng xấu hổ, mở chân ra…” Giọng nói của Lôi Dận thật trầm thấp, như hương rượu được niêm phong trong kho rượu hàng ngàn năm dài, mang theo sự quyến rũ, mê hoặc. Thế nhưng, chính sự khàn khàn, trầm khàn của giọng nói ấy đã bán đứng hắn. Không khó để nhìn ra người đẹp kiều mỵ trong lòng đã khiến hắn điên cuồng…



Hắn đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội trốn tránh. Sau ba năm, trong nháy mắt nhìn thấy cô, hắn mới biết chính mình nhớ cô đến nhường nào! Hắn muốn cô! Muốn cô đến điên cuồng!



Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi non của Mạch Khê, dễ dàng tách hai chân cô ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt không gian giữa đó, khiến cô rốt cục cũng không thể kháng cự được nữa.



“A…” Đột nhiên bị một ngón tay dài xâm nhập khiến thân thể mềm mại của Mạch Khê run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn mê man đúng như người đang say, vô lực mà ngửa lên. Theo từng động tác của người đàn ông, cô bị kích thích đến khó chịu, đôi môi đỏ mọng để thoát ra một chuỗi tiếng rên rỉ mất hồn.



“Bé con, so với ba năm trước, em càng khiến đàn ông điên cuồng.” Đôi mắt xanh lục tràn ngập vẻ cưng chiều. Hắn thấp giọng trêu đùa, trong giọng nói lại đầy vẻ mê loạn, “So với trước kia càng mẫn cảm hơn, có điều…khít chặt như vậy, sao có thể chấp nhận anh?” Nói xong, động tác của hắn càng ác ý hơn.



Mạch Khê thở mạnh một tiếng. Sự thân mật không một chút ngăn trở này khiến cô sinh ra những phản ứng mãnh liệt. Cảm giác kỳ dị như ma mị, lại như ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô hơi ngửa đầu, kêu lên một tiếng làm nũng…



“Không…”



Tấm trải giường dưới hạ thân thực sự đã ướt át một khoảng lớn. Tuy rằng cô đã từng trải qua chuyện giường chiếu, nhưng cuộc sống ba năm qua lại đưa cô trở về thành một trang giấy trắng, làm sao cô có thể chống đỡ nổi sự khiêu khích như vậy. Khoái cảm đến tê dại từng đợt dâng lên giữa hai chân, hội tụ thành một con sóng mãnh liệt khiến cô không kiềm chế được mà chìm sâu trong đó, chỉ có thể mê loạn kêu lên những tiếng ám muội….



“Tôi…chịu không nổi…ư…” Mạch Khê không khỏi thét chói tai, thân thể mềm mại không tự chủ được mà tiếp tục ngọ nguậy. Bàn tay nhỏ bé tóm lấy tay hắn, cô nhìn hắn với ánh mắt mê man như đang cầu xin…



Người đẹp trong lòng khiến hắn thực điên cuồng. Tuy rằng cô không còn là cô gái còn trinh nữa, nhưng qua ba năm không yêu đương gì, cô tự nhiên lại trở về như một cô gái thuần khiết. Dục vọng dâng lên khiến nửa mình dưới hắn trướng đau. Chỉ có điều, cô còn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận hắn nên hắn chỉ có thể buộc mình nhịn xuống…Tuy rằng, dục vọng của hắn không ngừng kêu gào muốn hắn như dã thú mà xông lên…Tuy rằng, hắn đã thực sự thanh tâm quả dục ba năm nay!



Ba năm qua, hắn rất khó tưởng tượng mình có thể như một hòa thượng, lại giả như giống Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với bao nhiêu phụ nữ chủ động nhưng hắn không hề nổi hứng thú. Mỗi khi có người phụ nữ nằm dưới hắn, trước mắt hắn luôn hiện ra khuôn mặt vui giận thất thường của Mạch Khê. Thậm chí với một Bạc Cơ ‘phong tình vạn chủng’, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng đến chỗ cô ngồi một chút, ngắm dung mạo cô chốc lát rồi rời đi…



Hắn nghĩ mình đã biến thành phế nhân!



Chỉ là không hề ngờ, ba năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Mạch Khê, hắn đã điên cuồng muốn có được cô, giữ lấy cô! Dường như tình cảm đã lâu nay được dịp bùng cháy, nó tự động đến, không thể điều khiển, cũng không thể vãn hồi được!



Có điều, hắn muốn cho người con gái trong lòng một chút thời gian để thích ứng. Cô nhỏ như vậy, mẫn cảm như vậy, hắn sợ sẽ làm đau cô…Lần đầu tiên trong đời, hắn quan tâm săn sóc cho một người phụ nữ lúc trên giường!



“Khê nhi…” Hắn dịu dàng nói nhỏ bên tai cô. “Khu vườn bí ẩn” không hề che đậy hiện ra trước mặt hắn, như dụ dỗ, gọi mời, khiến kẻ khác phải mê muội…“Đẹp quá!”



Tiếng nói trầm khàn theo đôi môi một đường đi xuống, hắn gần như cúi đầu, tôn thờ mà hôn lên cánh hoa kia… (Jins: @[email protected] // FY: *há mồm thở*).



“A…Đừng…như vậy…” Giờ khắc này, bởi xấu hổ mà cả người cô như nhuốm một màu hồng nhạt. Bàn tay mềm mại không dám tin mà che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếng rên rỉ yếu ớt cũng theo khe ngón tay mà tràn ra.



Khoái cảm tê dại càng thêm đậm khiến cô cảm giác trong cơ thể mình như có một ham muốn đã ngủ đông giờ thức giấc. Chính cái cảm giác không thể lý giải được này lại khiến người ta sợ hãi.
Hắn nâng tay vuốt ve bờ mông tròn đầy, từng tấc da thịt mịn màng của cô. Ngón tay ấm áp như đang thưởng thức một món đồ cẩm thạch tinh xảo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ôm chặt cô vào lòng, Lôi Dận mới thở một hơi dài thỏa mãn…



———————————



Lúc Mạch Khê mở mắt thì sắc trời đã sáng chói, trận tuyết lớn cũng không còn thấy nữa. Ánh nắng ấm áp giữa trời đông dịu nhẹ chiếu vào căn phòng. Tấm rèm lụa mỏng manh kia cũng không che đi được sự ấm áp kia, mỗi một góc trong căn phòng đều thấm mùi nắng ấm...



Ánh sáng mặt trời chiếu trên tuyết trắng. Thời tiết như vậy khiến nhiều người cảm thấy thật sảng khoái.



Mạch Khê thoải mái nỉ non một tiếng, thân mình cũng cựa quậy, lại bởi sự mềm mại dưới thân khiến cô đột nhiên ý thức lại được rằng mình không phải đang nằm trên đám mây, mà là trên một chiếc giường êm ái.



Cô kêu lên một tiếng. Ánh sáng chiếu rọi không chừa một góc nào trong phòng, chiếu lên sự xa hoa, tao nhã…



Thân thể không hiểu vì sao lại mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn, thậm chí hạ thân còn có chút đau đau khó chịu. Ngay trong lúc cô đang hoảng hốt, hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên cô.



Quay đầu nhìn lại…là khuôn mặt tao nhã, thâm thúy của người đàn ông. Ngay sau đó, trong đầu cô bỗng hiện ra mấy hình ảnh còn sót lại lúc mới say rượu



Trời ạ…Không phải là thật chứ? Sao lại cùng người đàn ông này quấn quýt một chỗ chứ? Làm loạn sau khi say rượu ư? Quả nhiên, say rượu thì không hề có được kết cục tốt. Có điều, cô phát hiện ra chính mình vẫn rất khó có thể đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy!



Ba năm, đã qua ba năm, cô lại cùng người đàn ông đã nuôi mình mười năm phát sinh quan hệ một lần nữa…



Có lẽ là đã phát hiện ra sự hoảng hốt của Mạch Khê, người đàn ông đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm thân mình lả lướt của cô dính sát vào mình!



“Khê nhi…” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên. Một đêm hôm qua, cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến hắn rất muốn ngủ. Lại phát hiện, cho dù người con gái trong lòng đã ngủ rồi, nhưng hắn chỉ sợ một khi cô tỉnh lại sẽ chạy trốn một lần nữa. Bởi vậy, hắn cứ thế nhìn cô cho đến hừng đông.



“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.”



Thân mình Mạch Khê có chút cứng ngắc. Hiển nhiên, cô không biết xử lý việc xảy ra sau khi tỉnh rượu. Một lúc lâu sau, cô đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên một vẻ tịch liêu. Cố nén cơn đau nhức trên người, cô kéo lấy cái chăn che lại trước ngực, mái tóc dài cũng theo đó mà xõa xuống, đẹp không sao tả xiết.



“Đây là mục đích của anh? Lấy rượu trang để uy hiếp tôi, chẳng qua cũng chỉ là muốn lại làm nhục tôi?” Giọng nói của cô có điểm khàn khàn mất sức, như là vì tối qua buông thả dục vọng, lại như bởi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Có điều, trong mắt cô không hề có vẻ thống hận, mà là sự thản nhiên như cơn gió nhẹ thoáng qua...



Đã thế lần này nói cho hết lời, cô lẳng lặng chờ đợi, đợi một hồi mưa gió quật lại. Nhưng sau một lúc lâu, vẫn là vẻ sóng yên biển lặng, dường như, ngay cả nhịp thở người đàn ông kia cũng thực bình ổn. Mạch Khê không nhịn được bèn nâng tầm mắt lên, cùng đôi mắt âm trầm kia nhìn nhau!



Mi mắt cô run nhẹ lên, còn chưa kịp tránh né đã thấy Lôi Dận ngồi dậy, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cô, đôi môi cũng nhếch lên vẻ mờ ám…



“Tiểu nha đầu, tối hôm qua … chính em là người chủ động. Nỗi ‘nhục nhã’ này của anh…phải làm thế nào đây?” Tiếng nói trầm thấp hờ hững, lại mang theo ý hài hước.



“Cái gì?”



Mạch Khê sửng sốt, ngây ngốc nhìn ánh mắt hắn. Khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh như thể cả con người kia chỉ là một bức tượng. Có điều…hắn vốn không thích nói đùa!



Một màn tối qua, vừa rõ ràng lại vừa mông lung, liền như đèn kéo quân mà chậm rãi hiện lên trong đầu cô. Cho đến kia dừng lại ở một … hình ảnh nào đó, hai má cô bỗng đỏ bừng lên. Cô cụp mắt xuống, bản tay nhỏ bé nắm chặt một góc chăn. Nếu ở đây có một cái hang thì tốt quá, cô sẽ trực tiếp chui vào, không bao giờ ra nữa đâu…