Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 127 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


Mạch Khê tự nhận mình không phải loại con gái tham lam nên mới có suy nghĩ như vậy. Ở nơi thuộc về mình, cô muốn tràn ngập sự ấm áp, điểm chút hương hoa oải hương. Thỉnh thoảng, từ cửa sổ sẽ được lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài, hoặc sẽ ngồi nghĩ về tương lai.



Con người, thường thường vào lúc tĩnh lặng mới có thể ngồi suy ngẫm. Bởi con người cũng có giác quan giống động vật, chỉ cần có một điểm quấy nhiễu, suy ngẫm sẽ biến thành tưởng tượng…



Một ngày ở Provence thật yên tĩnh. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy oải hương, cả biển tím biếc như một người bạn tâm giao ngày đêm với cô. Tuy rằng ban đầu cô cũng muốn bỏ đi, nhưng dần dần lại quen với cuộc sống yên tĩnh như vậy.



Mạch Khê thở dài một tiếng, những tâm tư sâu kín tan ra cùng với hương hoa dịu ngọt, như được đi vào cõi thần tiên ảo mộng. Cô không hề chú ý được phía sau mình, người đàn ông đã đứng yên rất lâu rồi…



Bầu trời đêm đông luôn có một vẻ trong lành. Tuyết rơi cũng được coi như một quá trình làm sạch bầu không khí,làm sạch sự ô nhiễm nơi đô thị, cũng tẩy sạch đi nỗi buồn bực trong lòng người.



Máy sấy trong tay cô bị bàn tay người đàn ông lấy lại. Hắn chưa nói lời nào, chỉ dịu dàng vén mái tóc cô, rồi bật máy sấy…



“Ấy…Không cần, tôi tự làm được.” Lúc này Mạch Khê mới có phản ứng lại, kinh ngạc mà muốn lấy lại.



Thân mình lập tức bị người đàn ông ấn xuống. Khuôn mặt cô đỏ lên, dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên bàn tay rắn chắc của Lôi Dận. Hắn vừa tắm xong, chỉ quây một cái khăn tắm quanh hông, để lộ ra thân hình cường tráng cùng làn da trơn láng. Bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc, dáng người tiêu chuẩn chiếu vào cửa kính rồi trực tiếp phản lại trong ánh mắt Mạch Khê.



Quả nhiên, con người chỉ bị một điểm quấy rối nho nhỏ thôi, thì sự suy ngẫm sẽ hóa thành tưởng tượng. Cô cụp mắt xuống, để mặc người đàn ông bật máy sấy giúp mình hong khô mái tóc ướt. Cô chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông xuyên qua mái tóc mình, không hề thấy đau hay khó chịu. Động tác của hắn khiến cô thực thoải mái mà gần như đã buồn ngủ…



Lôi Dận đứng phía sau không hề nói câu nào, chỉ yên lặng thay cô sấy tóc. Chất tóc của cô rất tốt, mềm mại như lụa, lúc đầu ngón tay luồn qua cảm giác rất dễ chịu. Hắn tin chắc rằng, phàm là đàn ông đều thích mái tóc phụ nữ, nhất là lúc ngón tay xuyên qua từng lọn tóc…



Đôi mắt hắn sầm lại. Loại cảm giác như tơ như lụa này thật giống như…thân mình mềm mại của cô nở rộ dưới bàn tay hắn!



Nhìn thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Lôi Dận không nhịn được mỉm cười, bàn tay cũng vuốt tóc nhẹ nhàng hơn. Hắn nghĩ mình vĩnh viễn không thể làm Liễu Hạ Huệ được, nhất là khi đối mặt với người con gái này. Cô quá đẹp, lại dễ dàng thỏa mãn, bộ dáng hai mắt nhắm tịt trông thật hồn nhiên như một đứa trẻ không chút phòng bị. Nhưng hắn…vẫn như cũ, không thể thoát khỏi bản tính cùng ham muốn chiếm hữu trời sinh!



Đôi mắt nhìn theo có chút ý muốn xâm chiếm. Từ mái tóc lại nhìn đến khuôn mặt, khuôn mặt cô điềm tĩnh như vầng trăng sáng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong hai khóe môi, cái cằm đầy, gò xương quai xanh gợi cảm…Làn váy ngủ mỏng tuy có thể che được thân thể cô nhưng dáng người cô thì không cách nào giấu đi được. Lại chính bởi bộ dáng mơ màng của cô, không chút đề phòng nên để lộ ra rãnh ngực khiến đàn ông điên cuồng. Hai chân thon dài hơi ngả sang một bên, trắng nõn, sáng bóng như có một tầng ánh sáng phủ lên.



Máy sấy ngừng lại, lọn tóc dài cũng theo ngón tay Lôi Dận mà chảy xuống, dừng trên đầu vai cô.



Mạch Khê khẽ vuốt mái tóc, quay đầu lại nhẹ nhàng nói, “Cám ơn anh…”



Dường như từ sau khi phát sinh quan hệ lúc gặp lại nhau, cảm giác giữa hai người trở nên thật kỳ diệu. Tuy rằng hắn vẫn gọi cô là “Khê nhi” như trước, nhưng ngữ điệu so với ba năm trước thì trìu mến và có vẻ cưng chiều hơn rất nhiều. Còn cô, cho đến bây giờ cũng không gọi hắn một tiếng “cha nuôi” nào nữa, trừ bỏ đêm đó trên giường, hắn ngo ngoe dụ cô gọi một tiếng “Dận”…



Cái chữ này cô không thể nào nói ra miệng được, cũng giống như cô không thể nào gọi lại tiếng “cha nuôi” vậy. Cho nên, hầu như mọi lúc, cô gọi hắn là…anh xưng tôi, hay lại ê ê, này này…



Cô không biết vì sao lại như vậy, cũng không muốn tâm tình mình trở nên quá phức tạp. Có điều, hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng hắn, cô lại bất giác nhớ đến lời hắn từng nói bên tai… “Khê nhi, tôi rất nhớ em!”



Những lời này đến tột cùng là có bao nhiêu chân thành? Hắn nhớ cô, là nhớ như thế nào? Là nhớ cô hay là nhớ…thân thể cô? Cô không biết, cũng không dám miệt mài theo đuổi tìm tòi đáp án. Nhưng cô thật sự sợ, sợ lòng mình sẽ…rơi vào tay giặc!



Lôi Dận thuận thế ngồi xuống, ôm cô vào lòng, ngón tay như là rất vô ý mà đùa bỡn lọn tóc trước ngực cô. Ngón tay ấm áp kia cứ chốc chốc lại chạm vào da cô, còn cả hương thơm dịu nhẹ cứ vây lấy cô, mang theo một sự hấp dẫn chết người.



“Khuya rồi, nên đi nghỉ thôi.” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, bàn tay cũng bắt đầu không an phận, rõ ràng lộ ra ý đồ đen tối.



Trong lòng Mạch Khê run lên, cô muốn rời khỏi lồng ngực hắn lại bị hắn ôm càng chặt hơn. Cô thở hổn hển, ngoảnh khuôn mặt nhỏ sang một bên, cắn cắn cánh môi anh đào rồi mất tự nhiên nói, “Anh…đừng như vậy…”
“Đừng…” Cảm giác được sự nóng bỏng vô cùng đang để giữa hai chân mình, cô không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng.



“Đừng xấu hổ, rất đẹp…” Hắn nói nhỏ, đôi mắt xanh càng thêm thâm trầm, như thể mặt nước trong. Hắn cúi đầu, lại thở ra hơi thở đầy nam tính, nhịn không được mà đưa tay vuốt khẽ cánh hoa non mềm kia…



“A…” Suy nghĩ của Mạch Khê bỗng bị khoái cảm đánh tan. Trong nháy mắt lúc hắn không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên cánh hoa mềm, hơi thở nóng rực phả ra, cô không tự chủ được mà thét lên.



Thân thể mềm mại vô thức mà ưỡn lên, bàn tay nhỏ túm thật chặt lấy ga trải giường. Ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, mà sâu tận trong đáy lòng lại có tiếng hét thức tỉnh.



Không được! Cô không muốn chìm đắm như vậy. Nhưng mà…Vì sao, cô không thể ngăn cản được người đàn ông này dấy lên ngọn lửa trong mình? Đôi mắt kinh hãi nay cũng đã dâng lên ngấn nước. Lôi Dận của ba năm sau khiến cô không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là bất lực…



"Khê nhi, nói yêu anh..." Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê man của cô. Vẻ bất lực của cô giống như một con vật nhỏ đáng yêu khiến tim hắn bồi hồi vô cùng. Hắn muốn có được càng nhiều hơn, không chỉ đơn giản là thân thể cô!



Là cái gì?



Đôi mắt cô mờ mịt nhìn người đàn ông phía trên. Cho đến lúc hắn áp cả người lên người cô, biểu tượng nam tính chạm vào nơi non mềm thì cô mới phản ứng lại được...



"Không...Anh không thể yêu cầu tôi như vậy được..."



"Có thể. Anh có thể." Lôi Dận nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt của cô, không để cho cô có nửa điểm trốn tránh. Tiếng nói trầm thấp mang theo khát vọng mãnh liệt lại một lần nữa kiên định vang lên...



"Nói em yêu anh!"



"Không! Không!" Ngực Mạch Khê quặn thắt lại. Đôi môi đỏ cố gắng nuốt lại tiếng khóc nức nở, bàn tay mềm dùng sức đánh vào lồng ngực hắn. Đôi mắt trong veo lại nhìn vào cặp mắt xanh ma mỵ kia mà khẩn cầu, "Đừng ép tôi...Đừng dồn ép tôi như vậy!"



Sao hắn lại có thể đưa ra loại yêu cầu đó? Hắn biết rõ cô thống khổ, lại bá đạo yêu cầu như vậy? Hắn quá xấu xa, khiến cô muốn trốn đi rồi lại không đành lòng rời khỏi. Sao hắn có thể muốn chiếm cả lòng cô, muốn lấy đi cả nơi an bình duy nhất?



"Khê nhi, anh sẽ để em cam tâm tình nguyện nói ra những lời này." Bàn tay người đàn ông tóm chặt lấy đôi bàn tay đang chống cự, đè xuống. Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô thật thâm tình, đồng thời, hắn thẳng lưng, dùng sức đâm thật sâu vào cơ thể cô...



"A..." Mạch Khê ngửa đầu kêu lên một tiếng tuyệt vọng, một giọt lệ trong suốt cũng lặng lẽ chảy dài xuống.



"Khê nhi..." Lôi Dận ngẩng đầu, thu hình ảnh giọt lệ kia vào đáy mắt, nhịn không được mà thở dài một tiếng.



Bàn tay nhỏ bé của cô được bàn tay to lớn kia nắm thật chặt. Nước mắt rơi lại càng nhiều hơn...Cô thực sự không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, người đàn ông quấy rối toàn bộ tâm tư cô.



"Khê nhi, đừng khóc, anh sẽ đau lòng..." Lôi Dận hiểu nhầm. Hắn tưởng sự thô lỗ của mình khiến cô bị đau nên nhịn xuống dục vọng đang điền cuồng gào thét. Đôi môi mỏng khẽ hôn lên giọt nước mắt, cũng là thu hết những nỗi ấm ức cùng bất lực của cô vào lòng.



Nhịn một lúc lâu làm những giọt mồ hôi rịn đầy trán hắn, lại nhỏ xuống hòa cùng với nước mắt của cô. Mạch Khê nâng mắt nhìn vào cặp mắt xanh lục thâm thúy kia, kinh hãi khi thấy trong đó toàn một vẻ dịu dàng cùng đau lòng. Cô vẫn nghĩ đàn ông đối với phụ nữ đều chỉ có nhục dục, chưa bao giờ biết một người đàn ông trong lúc hoan ái lại có thể toát lên vẻ thuần túy như vậy, ánh mắt dịu dàng không vấy mùi dục vọng!



Ba năm trước đây, hắn có từng như thế này không?



Hắn đối với Bạc Cơ cũng dùng ánh mắt này? Như vậy...còn mẹ của cô? Có nhìn thấy ánh mắt này hay không?