Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 144 : cont
Ngày đăng: 14:40 19/04/20
Giọng nói Mạch Khê giống như chim họa mi, mỗi một câu nói đều dụ hoặc. Cánh tay đương quấn trên cổ người đàn ông hạ xuống, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển…
“Là như thế này sao?” Ngón tay thon thon dừng trên ngực hắn, chạm vào nơi rắn chắc, dễ dàng cảm thụ được sự mạnh mẽ vững vàng dưới đầu ngón tay, nhưng không hề dừng lại, lại vẫn như cũ dọc theo thân thể cao lớn của hắn, trượt một đường dài xuống dưới…
“Hay vẫn là…như vậy?”
Ngón tay nghịch ngợm cố ý dừng trên vật nam tính đương hưng phấn của hắn, giống như một con rắn nhỏ, di chuyển, dụ hoặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, để lộ nụ cười ngây thơ cùng lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng khó nhịn bên trên.
“Khê nhi…” Hô hấp Lôi Dận dần dần dồn dập hơn. Ngón tay con gái mềm mại, trắng mịn như ngọc, chỉ cần chạm nhẹ vào đã khiến toàn thân hắn như bị điện giật. Lôi Dận cử động, cúi đầu xuống muốn hôn cô ——
Mạch Khê cười hì hì, giống như một yêu tinh vô tâm, thân mình vừa né tránh hắn công kích, lại cố ý khiêu khích dục vọng của hắn. Đối với một người luôn có dục vọng mãnh liệt như Lôi Dận mà nói, thì đây hoàn toàn là lăng trì.
Bàn tay nhỏ bé lại thuận thế chui vào bên trong, to gan lớn mật mà trực tiếp phủ trên biểu tượng nam tính của hắn. Nhưng thực không ngờ, nhiệt độ kinh người, sự cứng rắn cùng cảm xúc kỳ dị kia khiến Mạch Khê không khỏi thở nhẹ một tiếng, muốn nhanh chóng rút tay về.
Lôi Dận cũng không cho cô trốn tránh, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia hướng tới nơi đó của hắn ——
“Khê nhi, em biết là anh có bao nhiêu khát vọng muốn em.” Hắn vùi đầu, khẽ hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng cắn mút, để lại một dấu hồng hồng. Cô ngượng ngùng nhìn hắn, mê loạn di chuyển trên con thú lớn kia, cảm thụ được sự cứng rắn như thiết đó, lại có rung động, nóng như lửa cháy.
Được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô vuốt ve khiến Lôi Dận phải hít mạnh một hơi. Tuy rằng động tác của cô không có kỹ xảo gì đáng nói, lại khiến hắn lửa tình đốt thân.
Trong thoáng chốc, nơi đó có vẻ càng to lớn hơn.
Rốt cuộc, Lôi Dận không chịu nổi, bắt lấy tay cô. Cô nhỏ cứ ở trên con thú kia tới tới lui lui, tạo nên cơn sóng dữ khiến hắn không thể không ngăn cản cô lại. Lôi Dận hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống bị chạm vào một chút thôi mà đã không khống chế được. Hắn tự nhận lực tự chủ của bản thân mình luôn rất mạnh, và cũng tin tưởng vào nó. Nhưng mà, hiển nhiên điều này không thích hợp với Mạch Khê cho lắm, tuy rằng lúc cô nhỏ mười tám tuổi, hắn đã chạm đến thân thể cô…
“Khê nhi…em sẽ giết anh mất.” Hắn cắn răng, không khó để nhìn ra khát vọng đang cháy bùng lên, giọng nói khàn khàn.
Trong không khí tràn ngập mùi hương kích tình thơm ngọt…
“A…Dận.” Thanh âm Mạch Khê câu hồn như tơ lụa, nhất thời chìm sâu vào bên trong khoái cảm hắn mang lại.
Cơ thể đầy đặn xụi lơ ghé vào giường. Từng xúc cảm đến từ phía sau khiến cô không khỏi run lên. Mạch Khê vô lực chôn mặt vào bên trong lớp đệm chăn mềm mại, đôi môi không thể kìm giữ, bật thoát ra những tiếng rên rỉ mê hồn cực điểm.
Lôi Dận cúi người ôm sát thân mình yếu ớt kia, sống lưng với những đường cong duyên dáng, trắng mịn dán vào lồng ngực hắn. Từ phía sau, Lôi Dận hôn lên sườn mặt xinh đẹp của ‘thiên hạ’ trong lòng. Mỗi động tác đều mạnh mẽ như vậy, kiên định như vậy, hung mãnh thẳng tiến khiến cô cảm thấy thần trí bản thân mình dường như đang tan chảy giữa ngọn lửa hừng hực. Vừa bất lực, lại có cảm giác thoải mái, dễ chịu, dường như sắp hôn mê…
“Dận…” Trong cơn kích tình, theo bản năng, Mạch Khê lần lượt gọi tên của hắn, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất —— thực sự trốn không thoát. Lôi Dận, người đàn ông này, vẫn như lời hắn nói, sẽ trở thành chúa tể trong sinh mệnh của cô.
Màn hoan ái giữa hai người nở rộ như đóa hoa xuân, trên chiếc giường to lớn, họ cùng nhau dệt lên ý niệm tuyệt vời nhất của một tình yêu hạnh phúc. Người đàn ông cao lớn dùng chính thân thể mình để khắc họa từng đường nét duyên dáng của cô gái. Có dịu dàng, có lãng mạn, tất cả đều hòa quyện trong sự giao hòa giữa hai thân thể, thậm chí sâu trong tận linh hồn…
Người đàn ông dũng mãnh như báo, người con gái mềm mại như hoa…Cứ thế kéo dài, kéo dài…
“Khê nhi, Khê nhi…Anh…rất yêu em!” Hơi thở Lôi Dận hỗn loạn không ngừng. Hắn thở dồn dập, tiếng nói cất lên từ đáy lòng, có sự thâm tình, có nỗi quyến luyến. Cùng với một lần đâm vào cuối cùng, trong cơ thể Mạch Khê đột nhiên tràn ra một luồng nóng bỏng.
“A…Dận…Em…a…cũng yêu anh…a…” Mạch Khê thuận theo tình cảm trong lòng mình mà đáp lại. Dòng nước nóng bỏng bất ngờ vọt vào sâu trong cơ thể khiến khoái cảm đã sớm đạt đến cực hạn của cô bùng nổ, lan đi khắp toàn thân…
Hai con người, một hồi hoan ái thâm tình, rất lâu rất lâu không buông ra…
[1]: Tứ lang bạt thiên cân – Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân.
Câu này lúc trước mình có thấy trong truyện Kim Dung, giờ tìm lại thì tuyệt chiêu “Đả cẩu bổng pháp” của phái Cái Bang được thi triển theo đường lối “Tứ lang bạt thiên cân”, võ công được áp dụng theo 8 chữ khẩu quyết: buộc, đập, trói, đâm, khều, dẫn, khoá, xoay.