Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 146 :

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Hoa yêu, vì ai mà tồn tại



Nở rổ xinh đẹp ngắn ngủi còn chưa kịp yêu



Cũng đã chờ qua lúc đổ nát



Người tôi yêu, vì ai mà tồn tại



Chờ tới khi tất cả đều là bất đắc dĩ, còn chưa kịp yêu



Cũng đã từng như cơn gió thổi qua mình



Cho một tình yêu, trong tuyệt vọng



Cho một tình yêu, em từ bỏ tương lai



Cảm xúc này, không cách nào đè nén



Linh hồn bị hận thù vui lấp



Cho một tình yêu, lao đao trong phong trần



Cho một tình yêu, bồi hồi trong tịch mịch



Tim như biển chết, hoa không lại



Khô héo không người để ý hái



Ai có thể choem dựa vào, có ai từng đã vì em



Luôn luôn ở nơi đây, hay chưa bao giờ tồn tại



Cho một tình yêu, chìm vào mai…



—— 《Wel Le Ai 》 [1]



————————————————



Chuyện Mạch Khê trở về làng nhạc đã trở thành thông tin chấn động ở công ty DIO. Ba năm cũng đủ để ‘cảnh còn người mất’. Thế giới giải trí chính là như vậy, hằng năm đều có người mới xuất hiện, tầng tầng lớp lớp. Nhưng, điều duy nhất không thay đổi là, Phỉ Tỳ Mạn vẫn chiếm vị trí ca hậu vững chắc như cũ. Cho dù có bao nhiêu người mới đến vẫn không thể khiến Phỉ Tỳ Mạn lung lay.



Trưởng phòng Jon, người đại diện Ron cùng với trợ lý nghệ sĩ Apple vừa nhìn thấy Mạch Khê liền ào ào đến cho cô một cái ôm siết đầy nhiệt tình. Ba người này, mục đích hẳn nhiên khác nhau. Jon đã biết Mạch Khê có chỗ dựa rất vững chắc, đương nhiên sẽ quý trọng cây tiền này. Ron là người luôn hướng về công danh sự nghiệp, luôn muốn bồi dưỡng một ca hậu mới nên rất coi trọng thực lực của Mạch Khê. Còn Apple rất đơn giản, ngoại trừ nỗi nhớ đối với Mạch Khê thì vẫn chỉ còn nỗi nhớ!



Ở công ty náo nhiệt một hồi, Mạch Khê đi gặp hai anh em nhà họ Đàm.



“Hoan nghênh em trở về, Mạch Khê.” Lần này, Đàm Trử Quân chủ động vươn tay, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em trở thành ca sĩ xuất sắc nhất!”



“Cảm ơn anh cả…” Mạch Khê cười ngọt ngào.
Trong lòng Mạch Khê kỳ thực có chút lo lắng.



Người đàn ông Lôi Dận này luôn trứ danh là cẩn thận. Nếu không phải là quá mức tin tưởng một người, hắn tuyệt đối sẽ không có hành vi này. Chuyện cơ mật thương nghiệp của công ty cũng chưa là gì, nhưng chuyện trong tổ chức xã hội đen là trọng đại hơn cả, thế nhưng hắn lại không kiêng dè gì mà để cô nắm hết. Điều này chứng tỏ, trong lòng hắn đã sớm xem cô là người một nhà, coi cô là người thân cận như chính bản thân mình vậy!



Phải biết rằng, trên toàn thế giới này không biết có bao nhiêu người muốn biết được căn cứ chế tạo vũ khí của tổ chức “Ảnh”, bởi vì đó là trái tim của tổ chức, sở hữu những thành quả nghiên cứu chế tạo khoa học. Một khi bị người khác phá hủy, hậu quả thực sự không kiểm soát được.



Hắn tin tưởng Mạch Khê, mà cô, bởi vì thương hắn, đương nhiên sẽ giữ bí mật đó!



Nơi đó là trái tim hắn, mà hắn, là trái tim cô!



Càng nghĩ càng xa, Apple thấy là lạ, quơ quơ tay trước mặt cô, “Mạch Khê, Mạch Khê, em nghĩ cái gì vậy?”



Mạch Khê lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, chỉ là nghĩ đến Fanny. Cho dù là con gái nuôi của Tập đoàn BLK thì thế nào? Cô ta cứ huênh hoang như vậy trước sau gì cũng đắc tội với rất nhiều người, trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, tuy rằng là ngươi lừa ta gạt, nhưng quá mức trắng trợn thì lại là hành vi ngu xuẩn. Ngược lại, loại giết người không thấy máu mới có thể sống được lâu. Cô ta, sẽ không đi quá xa đâu.”



“Người ta có hậu trường kinh hoàng đó mà, đương nhiên sẽ uy phong một phen chứ. Nhưng mà Mạch Khê ——“ Apple cười nham hiểm, “Nếu phía sau em thực sự là Lôi tiên sinh, thì không cần cái gì mà Fanny hay Jenny gì đó đâu. Nghe nói James kia muốn cho Fanny vui, muốn mua cả công ty DIO đó, nhưng sau khi nghe ngóng thì mới biết được ông chủ phía sau chính là Lôi tiên sinh thì lại không dám hành động gì. Như vậy xem ra, thực lực Lôi tiên sinh vẫn là lớn nhất.”



“Chuyện thương trường ai có thể nói trước được. Thương trường như chiến trường mà chị, một khắc trước cung kính mình, một khắc sau nuốt sống mình, vậy nên không thể nhìn mặt ngoài được.” Mạch Khê nhẹ nhàng bâng quơ. Cô cũng đã học được không ít cách xử lý chuyện của Lôi Dận, ngay cả vấn đề lớn nhỏ trên thương trường cũng đã nắm bắt được vài phần.



Không thể không nói, Lôi Dận đúng như là một ‘lãnh tụ’ nơi thương giới, tác phong mạnh mẽ vang dội như vậy khiến Mạch Khê càng khâm phục. Người đàn ông như vậy, nhất định phải ngồi ở vị trí cường giả.



“Ờ ờ ờ, cô thì bình tĩnh rồi, còn tôi thì ngồi đây lo lắng cho cô. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái con bé Fanny kia cũng phải cẩn thận một chút em ạ. Cô ta cũng không thiện tâm gì đâu.”



“Chị yên tâm, em sẽ cẩn thận.”



Apple gật đầu, lập tức giống kẹo dẻo dính lên người Mạch Khê...



“Em yêu ơi, chuyện kia... em thực sự để Jon sắp xếp cho chị sao?”



“Đương nhiên, chẳng lẽ chị không muốn?”



“Ai nói không muốn hả. Có trời mới biết mỗi ngày chị đều nằm mơ trở về làm trợ lý cho em.” Apple làm nũng, “Em cũng không biết tính tình Fanny kia khó chịu đến mức nào đâu, làm trợ lý của cô ta thực sự mệt đến chết mất, thậm chí còn đánh người nữa đó. Chị chỉ thích làm trợ lý của em thôi, đối với trợ lý giống như chị em trong nhà vậy.”



Mạch Khê giương mắt nhìn Apple, cố ý cười trêu, “Được rồi nha Apple, ba năm không thấy, miệng của chị ngọt hơn nhiều lắm. Yên tâm, em sẽ không để người khác cướp chị đi đâu. Nghệ sĩ không có trợ lý tốt như mất đi cánh tay vậy. Tuy rằng cánh tay này hơi lải nhải nhiều tí tẹo.”



“Ê ê Mạch Khê, em nói ai lải nhải hả?”



“Chính là chị nha, giống y bà nội người ta…”



“Em đáng ghét!”



“Hê hê…”



Những âm thanh vui vẻ vang lên…



Tập luyện một ngày, cả người Mạch Khê như thể rũ bỏ mọi mệt mỏi, những vụ đạo lại giúp cô tìm về với cảm giác sảng khoái vui vẻ như ngày vừa mới bước vào DIO. Bước ra khỏi công ty, cô trực tiếp đi tới một cửa hàng quần áo mới khai trương hôm nay. Người rất nhiều, truyền thông cũng không thiếu, nhưng không phải vì cô thích thiết kế của nhãn hiệu này, mà là cô biết, hôm nay Bạc Cơ tới đây để diễn!