Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 162 :
Ngày đăng: 14:41 19/04/20
Vào đêm, trong nhà ăn...
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bóng đêm đã đổ tràn. Ánh sáng rực rỡ từ tòa thành chiếu rọi những bông tuyết đương rơi xuống từ bầu trời.
“Dận, em rất lo lắng.” Mạch Khê buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhìn Lôi Dận bên cạnh.
Lôi Dận có một thói quen, khi dùng cơm, hắn thích để cô ngồi sát ngay cạnh, cho dù bàn ăn có lớn đến thế nào, hay khi ra ngoài dùng cơm cũng chỉ có hai người, hắn cũng có thói quen này. Vậy nên người ngoài có thể cho rằng cách ngồi này hơi kỳ lạ, nhưng với bọn họ, cách ngồi này sẽ giúp bản thân biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng là, gần đây Mạch Khê có cảm giác cô không hiểu Lôi Dận.
Lôi Dận thấy cô buông bộ đồ ăn trong tay, nhẹ nhàng cười, “Sao vậy em?” Hắn vừa hỏi, vừa xiên một miếng thịt nhỏ đút vào miệng Mạch Khê.
Mạch Khê nuốt xuống, nhìn thoáng qua Lôi Dận, “Tin tức đưa hôm nay hẳn anh đã xem được.”
“Xem được thì sao chứ?” Lôi Dận không chút tức giận, thật giống như chuyện này hắn đã đoán trước được sẽ xảy ra.
Mạch Khê thấy thái độ của hắn thoải mái quá mức, không khỏi cảm thấy khó hiểu, “Dận, chuyện này không phải là anh kích truyền thông làm đấy chứ?”
“Vì sao lại nghĩ như vậy?” Đáy mắt Lôi Dận vẫn đầy ý cười, nhìn cô dịu dàng.
“Anh có vẻ như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.” Mạch Khê ăn ngay nói thật.
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Nha đầu ngốc, điều này chứng tỏ rằng, với chuyện ngoài ý muốn, anh luôn dễ dàng thích ứng ngay.”
Mạch Khê cắn cắn môi, “Chuyện này thật là kỳ lạ, em không thể nghĩ ra được ai đứng đằng sau.”
“Nếu em cho rằng đây là một âm mưu hãm hại, như vậy hãy tìm hiểu nguồn gốc, tìm hiểu xem ai có ý đồ này là được rồi.” Lôi Dận tự mình lấy cho cô một chén canh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Mạch Khê gật đầu, “Em hiểu ý của anh. Kỳ thực, Fanny là người đầu tiên em nghi ngờ, hơn nữa chính cô ta cũng thừa nhận lần đầu tiên là do cô ta tính kế, ồn ào đến như vậy là do đã thuê phóng viên. Nhưng mà sau đó em lại bắt đầu hoài nghi, lần này không phải là hành vi của cô ta. Fanny không phải là hội viên của hội quán kia, khả năng thuê được phóng viên vào đó không lớn.”
Lôi Dận nhìn cô, cười đầy yêu chiều, “Không sai, lần này coi như lý do đã đầy đủ. Nhưng em có thể nghĩ lại xem, việc sắp xếp này sẽ có ảnh hưởng gì với em?”
“Trăm hại mà không một lợi.” Mạch Khê bĩu môi, “Đều là do anh hết á, nếu sớm biết những người kia là giám khảo, có đánh chết em cũng không đi đâu. Em không cần dựa vào quan hệ để có được giải thưởng.”
“Chuyện đó thì có gì đâu, rất bình thường.” Nụ cười bên môi Lôi Dận càng rộng hơn, giống như gợn sóng nhẹ nhàng tản ra.
“Bình thường cái gì cơ chứ.” Mạch Khê trừng mắt, liếc một cái, “Anh nghĩ lại đi nha, nếu chuyện này không bị truyền thông phanh ra thì còn đỡ, mà bây giờ truyền thông lại ầm ĩ lên, chẳng những thế, còn ảnh chụp vô cùng rõ ràng nữa. Anh nói đi, nếu anh là giám khảo, còn dám cất nhắc tác phẩm của em sao? Lúc em đi thì mấy người trong công ty còn họp đó, khả năng cao là ngày mai em sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự quá.”
Dáng vẻ ngốc ngốc của Mạch Khê khiến Lôi Dận nở nụ cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, “Không đâu.”
“Anh còn cười?” Mạch Khê bất mãn kháng nghị, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh giơ nắm đấm đánh vào ngực hắn, “Như thế nào mới không chứ? Nếu em là giám khảo á, em lập tức sẽ làm như vậy.”
Lôi Dận nhếch môi, dịu dàng nói, “Nếu anh là giám khảo, tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy.”
Mạch Khê sửng sốt, “Anh có ý gì cơ?”
Chẳng lẽ chuyện này còn có thể thay chiều đổi gió sao?
“Nha đầu ngốc ơi…” Lôi Dận cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, trên mặt hiện rõ vẻ bao dung cùng cưng nựng, “Em cho rằng hai chữ Lôi Dận này một chút trọng lượng cũng không có sao? Nếu anh có thể tự mình tham dự bữa tiệc này, bọn họ tự nhiên biết anh có bao nhiêu coi trọng nó. Mấy chuyện khác, quá trình râu ria các thứ anh không quản, bởi vì xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ. Thứ anh muốn nhìn thấy là kết quả. Anh muốn Khê nhi của anh được giải thưởng, là giải thưởng lớn nhất, đơn giản chỉ có vậy!”
Jon hắng giọng, có chút mất tự nhiên mà nói, “Không đâu, lần này là muốn giúp cô giành được giải thưởng lớn. Mạch Khê, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, công ty không hề có ý định để cô rời khỏi đề cử của giải thưởng.”
Lần này đến phiên Mạch Khê kinh ngạc…
Tất cả đều tiến hành theo dự liệu của Lôi Dận ư?
Trời ạ! Không thể nào, nếu không phải bởi Lôi Dận luôn mang bộ dáng tràn đầy tự tin thì cô đã cho rằng hắn từ tương lai xuyên thời gian đến đây.
“Là như thế này, Mạch Khê…” Jon hắng giọng, nhìn cô, “…đây là kết quả thảo luận ngày hôm nay của chúng tôi. Những tin tức hiện nay không những bức cô đến đường cùng mà còn không tránh được liên lụy đến chúng tôi. Chúng tôi đã bàn bạc, chỉ có thể để cho cô giành được giải thưởng lớn thì mới bình ổn được trận phong ba này.”
Mạch Khê nuốt nước miếng, mặt hơi nhăn lại, “Chẳng lẽ công ty không sợ bị nói là hối lộ sao?”
Jon thở dài một hơi, “Mạch Khê à, cô còn trẻ, còn chưa hiểu rõ vấn đề này trong giới nghệ sĩ. Nếu chỉ theo ảnh chụp mà nói thì việc Lôi tiên sinh mở tiệc rượu thiết đãi giám khảo của giải thưởng chỉ là do truyền thông nói. Lôi tiên sinh không thừa nhận, ban giám khảo cũng không thừa nhận, vậy thì nói là cô đến dự tiệc cùng người quen cũng không sao cả. Lời nói của truyền thông đương nhiên chỉ là một phần nào đó thôi, nhất là tin tức giải trí, công chúng có khi bị biến thành trò cười. Bởi vậy, nếu cô được nhận giải thì không có gì là đáng sợ, đáng sợ chính là việc cô rời khỏi hạng mục tranh giải. Lúc ấy mới là bị bắt trúng nhược điểm, mới là thừa nhận có hối lộ, DIO đuối lý nên không thể để cô tham gia.”
Mạch Khê như là đang nghe chuyện nhảm nhí, có điều, kết quả này Lôi Dận đã nói hôm qua rồi
“Đây là cái lý gì vậy?” Cô nói khẽ, thực sự là không hiểu chuyện này, không hiểu lối suy nghĩ này.
“Lý lẽ không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể giành giải thưởng, nhưng mà phải là giải thưởng lớn.” Jon tiếp tục nói, “Mạch Khê, cô phải hiểu được, giới giải trí luôn có những quy tắc của nó. Lời đồn gì cũng có thể tung ra được, lời đồn nào cũng có thể phá giải được, đây là chuyện rất bình thường. Điểm mấu chốt là cô có thể lợi dụng được đề tài tin đồn đó hay không. Công ty đã quyết định cho cô giành giải thưởng lớn rồi, về phần Fanny, công ty còn có thể tiếp tục bồi dưỡng, có điều lần này cô ấy vẫn có thể tham gia giải thưởng với tư cách là ngôi sao nhỏ. Cô yên tâm. Bên giám khảo cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Nhưng mà hiện tại truyền thông có vẻ rất lợi hại…”
“Kỳ thật trí nhớ con người rất ngắn, nhất là đối với những tin tức xã hội thế này.” Ron không nhịn được liền lên tiếng khuyên, “Ngày nào tin tức xã hội cũng nhét đầy đầu óc một người, cho nên người ta cũng rất dễ quên đi. Chẳng hạn như cô đó, nếu như không trở lại giới ca hát, còn ai nhớ đến ca khúc của cô không? Còn bây giờ, ca khúc của cô liên tục tăng hạng, điều này chứng tỏ lối suy nghĩ của người ta cũng rất thoáng.”
Mạch Khê rốt cục cũng hiểu. Thì ra đây chính là màn xiếc trong làng giải trí. Người có thể hủy diệt mình không phải là người sắp xếp cho mình mà chính là người theo dõi, xem mình. Nếu người xem muốn ủng hộ mình thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi!
“Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?” Cô là cô gái thông minh, đương nhiên hiểu được cái lý ‘lợi dụng thời cơ’ kia.
“Kế tiếp chúng tôi sẽ sắp xếp một ít phóng viên, tập trung đăng tin về công việc thường ngày của cô. Chẳng hạn như khi cô đang thu âm, luyện vũ đạo, có khi sẽ phải ghi hình đến rạng sáng đó. Tóm lại, cô phải thể hiện như một nghệ sĩ cực kỳ vất vả, dần dần cho công chúng biết, cô có thể giành được giải thưởng đó là hoàn toàn xứng đáng!" Jon mang vẻ mặt khẳng định mà nói.
Mạch Khê gật đầu, cô hiểu là công ty đang muốn dùng chiêu đánh vào thiện cảm.
"Mạch Khê…” Đàm Trử Quân vốn vẫn chưa lên tiếng, giờ lại nhìn về phía cô. “Cô thực sự là nghệ sĩ có nỗ lực, cho nên cứ thả lỏng tâm tình, mình có thế nào cứ thể hiện như thế, hiểu chưa?”
“Lần này mặc dù là diễn kịch, nhưng cũng không khác công việc hằng ngày của cô mấy đâu, không cần căng thẳng quá, mọi chuyện đã có chúng tôi sắp xếp, cô cứ yên tâm.”
Mạch Khê dùng sức gật đầu một cái, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp cùng công ty!"
"Chuyện kia…” Cuối cùng phó tổng cũng lên tiếng, “Mạch Khê, nếu có cơ hội, cô hãy nói quyết định của công ty với Lôi tiên sinh.”
Mạch Khê khó hiểu nhìn ông ta.
Trên mặt phó tổng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, có chút xấu hổ, “Chỉ cần ngài ấy không phản đối…”
Mạch Khê cuối cùng cũng đã rõ…
Lôi Dận, đúng là có thể hiểu rõ tâm tư người khác, suy nghĩ sâu xa vô cùng!