Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 188 :

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Ngoại truyện 3



3. Kế hoạch ở chung (1)



Phí Dạ hơi sửng sốt, không phải bởi lời cô nói mà là vì nụ cười như hoa đào bên môi cô. Nụ cười kia, không nhuốm chút phong trần, không hề có mục đích, không toan tính…



“Này…” Huân Y thấy hắn không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn mình thì trong lòng có chút sợ hãi, đưa tay kéo vạt áo lại, “Phí Dạ, anh không sao đấy chứ?”



Lúc này Phí Dạ mới định thần lại, tự giễu chính mình ban nãy đã thất thần. Hắn hắng giọng, nhìn cô rồi nói, “Đáng lẽ phải là tôi nói, tiện cho cô hơn chứ.”



“Tôi?” Huân Y sửng sốt, chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi làm sao?”



Phí Dạ nhíu mày, dựa người vào sofa, “Trong hôn lễ của Mạch Khê, tôi nhận được điện thoại của cô, à, nói đúng ra là điện thoại ngày hôm qua của cô.”



Huân Y hoàn toàn ngây ngẩn, khó hiểu hỏi, “Tôi gọi điện cho anh?”



Phí Dạ gật đầu.



Huân Y lại không hiểu ra sao, “Sao có thể chứ? Sao tôi lại gọi điện cho anh?”



Phí Dạ chậm rãi lấy điện thoại di động ra, tìm nhật ký cuộc gọi, “Cô có thể tự mình xem, số này không phải của cô sao?”



Huân Y nhận lấy điện thoại, bỗng dưng trợn tròn mắt lên, đúng thật là số của cô. Trong lòng bỗng có chút khó hiểu, không nói thêm câu nào, cô liền lấy di động của mình ra tìm nhật ký cuộc gọi, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Đúng là cô đã gọi cho Phí Dạ.



“Anh…sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Cô đánh trống lảng đi, làm ra vẻ hỏi cung người xấu. Chuyện này thật hoang đường, đúng là bị thần kinh nên cô mới gọi cho hắn.



Phí Dạ cũng không kiêng dè, “Là Mạch Khê từng cho tôi, để mỗi lần tôi đến Provence chăm sóc cho cô.”



“Nhưng mà anh không gọi cho tôi lấy một lần.” Huân Y vội vàng nói.



Phí Dạ nhíu mày lại, "Bởi vì nhìn qua trông cô tốt lắm, không cần tôi chăm sóc."



Huân Y nhướng mày, trên mặt hơi có vẻ mất tự nhiên, sau đó liền giơ điện thoại của hắn lên, cố ý nói, "Không phải là vì anh có số điện thoại của nhiều cô quá, nên không có sức mà chăm sóc tôi chứ gì?"



"Tôi không cần lưu số điện thoại của người phụ nữ nào cả." Phí Dạ thản nhiên nói.



Huân Y trừng mắt, "Tôi không tính là phụ nữ sao?"



"Cô?" Phí Dạ nhìn cô từ trên xuống dưới, buồn cười mà nói, "Trong mắt tôi, cô nhiều lắm chỉ là một cô bé mà thôi, nhất là lúc đeo cặp kính này, trông càng giống mấy cô nhỏ chỉ thích ăn kem ly, chẳng có chút gì hợp với hai từ ‘phụ nữ’!"



"Này, Phí Dạ!" Huân Y bực bội, ném điện thoại vào người hắn, xoa xoa thắt lưng...



"Anh nhất định phải nói thẳng thế sao?"



"Chẳng lẽ cô thích nghe nói dối?" Phí Dạ còn bày ra bộ dáng nghiêm túc. Hắn đứng dậy, ngay sau đó không nói gì liền tháo mắt kính của cô xuống, khiến cô sợ quá mà kêu ầm lên.



"Nhìn cô không đeo kính được lắm, rất giống phụ nữ. Thật sự cận nặng vậy sao?"



"Phí Dạ, anh thật quá đáng! Trả lại kính cho tôi!" Trước mắt Huân Y mờ mờ, cô kinh hãi vung loạn hai tay. Vóc dáng Phí Dạ rất cao, cô chỉ có thể quơ quơ được vào hai bắp tay hắn.



Phí Dạ buồn cười mà nhìn cô ở trước mặt mình cứ khuơ đi khuơ lại, càng giơ kính lên cao hơn, "Mắt thì không nhìn rõ nhưng miệng thì vẫn không buông tha người ta."



"Này..." Huân Y rõ ràng đang ngập ngừng, nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh đừng có mà quá đáng nhá, mắt anh tinh rồi đương nhiên không hiểu nỗi khổ của người không thấy rõ đồ vật, trả lại cho tôi." Nói xong, cô lại đánh mạnh một cái, ai ngờ cả người trực tiếp ngã nhào lên Phí Dạ.


Phí Dạ bất đắc dĩ nhướng mày, "Xin cô đấy, là quần lót của cô để trên giường, tôi chỉ hảo tâm cầm lên hộ cô mà thôi."



"Vậy vì sao anh còn xem cỡ quần lót của tôi?" Huân Y xoa tay, chỉ hận không thể đấm một phát vào đầu hắn, cho hắn mất trí nhớ đi là tốt nhất.



Phí Dạ nghe thấy vậy thì vô tội nói, "Cũng không phải là tôi muốn xem, chẳng qua là tôi luôn mẫn cảm với các con số và kích thước thôi..."



"Mẫn cảm với con số? Tôi thấy trời sinh ra anh đã là tên háo sắc, chỉ cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ ý?" Huân Y khịt mũi cười.



"Là đàn ông thì đương nhiên cảm thấy hứng thú với số đo ba vòng của phụ nữ rồi! Tôi lại là đàn ông bình thường, cảm thấy hứng thú cũng là bình thường, có điều..." Phí Dạ hơi nhếch môi, đáy mắt vốn bình tĩnh nay hiện lên đôi phần tà ác, "Đối với số đo ba vòng của một cô bé, tôi-không-hứng-thú!" Câu nói sau cùng, gần như là hắn gằn từng tiếng một.



Theo bản năng, Huân Y nhìn xuống người mình, bất giác mặt đỏ như trái táo. Thẹn quá hóa giận, cô hét lên một tiếng với Phí Dạ...



"Phí Dạ, anh có ý gì? Tôi là người có dáng người chuẩn ở đây đấy!"



"Phải không?" Phí Dạ cười ảm đạm, "Ở Pháp, phụ nữ có thể mặc vừa quần lót cỡ S, thật sự là rất, rất ít."



"Phí Dạ, anh..."



"Cô giới thiệu phòng cũng không tệ lắm, tôi quyết định ở lại đây, Có điều, tôi không quen mỗi ngày có người thét lớn thét nhỏ bên tai tôi, còn tiếp tục, tôi sẽ thay đổi ý định!" Phí Dạ không nhanh không chậm chặn lời cô.



Huân Y trở mặt như lật sách, lập tức tiến lên cười làm lành, "Ha ha, tôi cũng chỉ càu nhàu thế thôi, anh là đại nhân không chấp tiểu nhân, ở lại đây đi, tôi cam đoan anh sẽ vừa lòng với sự sắp xếp của tôi."



Phí Dạ nhìn thấy vẻ mặt khá chân thành của Huân Y thì gật gật đầu. Có điều, trong lòng hắn bỗng cảm giác nhộn nhạo khó tả...



______________



Provence về đêm rất nhiều sao. Nhất là vào đầu hạ, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa oải hương. Đúng như lời Huân Y nói, sao trên trời rất nhiều, nhất là cùng với ánh trăng vằng vặc kia, gần như chỉ có thể đưa tay ra là hái được vô số. Bởi nơi này xa rời khu đô thị ô nhiễm nên thiên nhiên mới được ưu ái đến vậy.



Đương nhiên, người ở đây đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng mà...



"Tôi cần nước lạnh!"



Dưới tầng một, Huân Y đang nhàn nhã dựa vào ghế đọc sách. Lần này cô thông minh đeo kính áp tròng, như thế này thì không cần lo người đàn ông trên tầng trêu đùa. Đang lúc đau khổ suy nghĩ, bên tai cô vang lên tiếng nói trầm thấp, giàu từ tính. Giọng nói không cao không thấp, vẫn một vẻ bình tĩnh.



Huân Y bị tiếng nói bất thình lình làm cho giật mình, quay đầu lại, bất ngờ đối diện cô là một thân thể đàn ông cường tráng!



Đương nhiên, thân thể này chỉ lộ nửa trên, bên hông đã được vây bởi một cái khăn tắm, che đi vị trí có thể dọa người ta. Có điều...



Huân Y đã sớm kinh ngạc không nói được một câu, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, cái miệng nhỏ nhắn mở to, nước miếng chảy ra. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông. Trong thị trấn này, có nhiều gã trai thích khoe người lúc đi bơi. Nhưng mà...thân thể người đàn ông trước mắt cô đây... quá đẹp!



Làn da màu đồng, cơ thể rắn chắc. Nửa thân để trần toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.



"Cô không sao chứ?" Phí Dạ thấy cô vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm thân thể mình, cũng ý thức được nhìn xuống người mình một cái rồi thản nhiên cười, "Ngại quá, vết thương trên người tôi dọa đến cô hả?"



Hắn hiểu lầm suy nghĩ của cô.



Lúc này Huân Y mới để ý đến vết sẹo trên người Phí Dạ. Điều này không thể trách cô, là con gái thì trước tiên cứ phải để ý tới cơ thể đã, rồi sau đó mới có thể chuyển tầm mắt để ý những phương diện khác. Sau sự nhắc nhở đó, Huân Y mới cẩn thận nhìn. Đúng là có những vết sẹo đậm nhạt khác nhau, mà rõ ràng là vết sẹo do bị thương.



Người đàn ông này, chính xác là đã qua bao lần khảo nghiệm sinh tử?



"Huân Y?" Phí Dạ thấy cô mãi mà không nói lời nào, liền kéo kéo vạt áo cô, tiện đà cả thân mình cao lớn tiến đến gần...



"Cô không sao chứ?"