Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 193 :
Ngày đăng: 14:41 19/04/20
Ngoại truyện 7
7. Xấu hổ (1)
Hắn luôn kiêu hãnh bởi khả năng khống chế, nhưng...trước mặt người con gái này thì đã hoàn toàn biến mất? Không, nghiêm túc mà nói, cô mới chỉ là một cô bé, một cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, tuổi hắn so ra có thể làm chú của cô!
Nhưng mà, qua nụ hôn vừa rồi hắn mới biết, cô có bao nhiêu tốt đẹp. Cô hoàn toàn như một đứa nhỏ ngây thơ, ngốc nghếch, hồ đồ thừa nhận sự ‘tấn công’ của hắn...Thậm chí hắn còn cảm nhận được, đây là nụ hôn đầu tiên của cô!
Đứa nhỏ đơn thuần!
Phí Dạ hắn, thế nhưng, lại đi đoạt lấy nụ hôn đầu của một cô bé!
Nghĩ đến càng cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Hơi thở Huân Y dồn dập, có điều, cô cũng cảm nhận được hơi thở rối loạn của Phí Dạ. Gương mặt cương nghị gần trong gang tấc, khiến khuôn mặt cô đỏ ửng lên...
Hắn hôn cô...Thì ra, cảm giác khi hôn rất tuyệt, gần như khiến cô ngất đi.
"Anh, anh...hôn tôi?" Cô có đôi chút lên án, bởi vì một câu ‘Thực xin lỗi!’ của hắn, cô không biết hắn muốn biểu đạt nội dung gì nữa.
"Cô bé ngốc ạ..." Hắn cúi đầu cười, tiếng cười trầm thấp như hương rượu ngon, quanh quẩn bên Huân Y, "Thực xin lỗi, là tôi...không kìm lòng được."
Huân Y cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt hắn. Không kìm lòng được...đó là điều phát ra từ nội tâm hắn sao?
"Anh...không phải nói xin lỗi với tôi..." Cô nhẹ nhàng cắn môi. Kỳ thật, cô thích hắn, còn hắn? Có phải vì thích cô nên mới hôn cô không?
Phí Dạ thấy cô không nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào, đương nhiên cũng không tài nào hiểu được tâm tư của cô. Nhất là khi làn gió đêm thoảng qua, nhiều thứ khiến hắn không khống chế được cảm xúc. Hắn xấu hổ nói, "Tôi...không cố ý xâm phạm cô, xin lỗi."
"Ngoài xin lỗi ra, chẳng lẽ anh không còn gì để nói sao?" Huân Y nâng tầm mắt, ngượng ngùng nhìn hắn, giọng nói cũng nhỏ dần.
"Tôi..." Phí Dạ không hiểu ý của cô, cúi đầu nói, "Cô muốn tôi nói cái gì?"
"Anh..." Huân Y chán nản, cơn sóng lòng đang dâng lên bị một câu này của hắn dập xuống. Dồn toàn lực đẩy hắn ra, cô bực bội rống lớn...
"Phí Dạ, anh là đồ đần!" Quát xong, cô liền quay đâu bỏ chạy.
Phí Dạ lẳng lặng đứng trong làn gió đêm. Hắn không biết sao mình lại đắc tội với cô ấy, duy nhất một điều có thể nghĩ đến: Vừa rồi hắn đúng là cầm thú, đã cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của một cô bé!
"Phí Dạ chết tiệt, Phí Dạ thối thây! Đồ đần! Đại đại đần!" Trong phòng tắm, Huân Y căm phẫn mắng nhiếc. Cứ nghĩ tới bộ dáng như khúc gỗ của Phí Dạ trên cánh đồng hoa là cô lại tức giận!
Trường đại học này tuy không bằng Havard của Mỹ hay Cambridge của Anh, nhưng cũng là ngôi trường danh tiếng, sinh viên ở đây không ít người là nhân tài. Đối với ánh mắt chăm chú của nhóm nam sinh, Huân Y cũng chỉ mang ý cười nhạt vì nó không đáng quan tâm.
Có điều, vừa xuyên qua vườn trường, cô đã thấy một người đàn ông đứng bên bồn hoa. Ánh mặt trời chiếu xuống hắn, dáng người như tượng điêu khắc Roma thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh.
Thứ nhất, bởi diện mạo của hắn cương nghị, tràn ngập vẻ nam tính. Thứ hai, bộ dáng mặc âu phục, đi giày da của hắn cũng đủ gây chú ý.
Tim Huân Y bắt đầu đập thình thịch, vì người đàn ông kia không phải ai khác, chính là người đã to gan xâm phạm cô tối qua – Phí Dạ! Tên đàn ông này hiền như khúc gỗ!
Cố gắng trấn định, cô tức giận hỏi, "Sao anh xuất hiện ở đây?"
Phí Dạ hơi nhếch môi, "Tôi tới tìm em."
Sáng sớm nay, cô nhóc này như là ngồi phi cơ mà ra khỏi nhà vậy, Nghe ông Cather nói hắn mới biết cô đi phía nào.
"Tìm tôi?" Huân Y cau mày, trong lòng cũng bất ổn, "Không phải ban ngày anh luôn bề bộn công việc sao? Hôm nay sao lại nhàn như vậy?"
"Tôi đặc biệt đến chờ em, bởi vì tôi cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc với em mới được." Phí Dạ nói vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta có cái gì phải nói chuyện?" Trong lòng Huân Y rối bời.
Phí Dạ than nhẹ một tiếng, "Nói chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, tôi thật sự sợ em hiểu lầm."
"Anh..." Huân Y ngẩng đầu, tức giận trừng mắt với hắn, "Xin lỗi, hôm nay tôi bận nhiều việc, tôi phải đi tìm thầy hướng dẫn, không có thời gian nói chuyện với anh." Nói xong, cô xoay người bước đi.
Phí Dạ cũng không vội tiến lên cản trở, ngược lại, chậm chạp theo sau cô, không nhanh cũng không chậm.
Huân Y nhìn lướt qua phía sau, không khỏi chán nản. Tên này đúng thật là tên đầu gỗ! Chẳng lẽ hắn không biết con gái thường muốn càu nhàu thế sao?
Thở hổn hển bước nhanh về phía trước, cô lại phát hiện ra Phí Dạ cũng bước nhanh theo nhưng hắn không tiến lên trước, chỉ lẳng lặng theo sau cô, thật giống như một tên vệ sĩ vậy...
Đồ ngốc...
Tận trong đáy lòng, Huân Y thầm mắng. Cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng...
"Huân Y?" Giọng nói của nam giới mang theo vẻ kinh ngạc.
Huân Y dừng lại, ngoảnh đầu về phía đó. Một chàng trai mặc trang phục thoải mái tiến lên. Cậu ta có vẻ khá anh tuấn, đôi mắt thâm sâu nhưng còn mang theo vẻ lãng mạn vốn có của đàn ông Pháp.